Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 965: Vô tâm chi duyên (1)

Chương 965: Vô tâm chi duyên (1)
Lỗ mũi A Sửu thổ ra bong bóng: "Khả năng xảy ra việc này quá thấp..."
Diệp Lăng Tiêu ngắt lời nó: "Ngươi chưa từng làm phụ thân. Chỉ cần có chút khả năng thì ta cũng không thể yên tâm.""Thật ra ta nghĩ!" A Sửu liếc mắt coi thường: "Thanh Vũ còn chưa có ra đây, ngươi đừng khẳng định sớm rằng nàng đã có được Vân Đỉnh Tiên Cung như vậy. Lõ như không được, vậy thì ngươi phải xấu hổ đến mức nào?"
"Bản Các Chủ bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, cớ nào lại để cho cái thứ xấu xí như ngươi chất vấn?" Diệp Lăng Tiêu cười khẩy: "Toàn bộ Trì Vân Sơn, tối đa cũng chỉ hai chiếc chìa khóa mổ ra tiên cung, đều không dễ dàng có được. Mà Thất Sắc Kỳ Vân Xa của ta, bản thân đã là chìa khoá cấp độ cao nhất, có thể khiến Thanh Vũ tiết kiệm phần lớn thời gian. Đây là điểm thắng thứ nhất"
"Thảo luận thì thảo luận, đừng có miệt thị ngoại hình của ta." A Sửu rất không thích.
Diệp Lăng Tiêu để ngoài tai: "Lời tiên tri bốn chữ của Vân Đỉnh Tiên Cung là "Vô tâm chỉ duyên", ta phí công phu rất lớn mới biết được manh mối này, không tin mấy tông môn vô dụng kia cũng sẽ biết được. Trước đó, Thanh Vũ hoàn toàn không biết Vân Đỉnh Tiên Cung, vốn là nhắm đến Thần Thông Quả, việc này có thể nói là ứng với lời tiên tri. Chỉ điểm này, đã thắng chắc. Đây là điểm thắng thứ hai"
"Thứ ba." Ông ta giơ ba ngón tay, tràn đầy tự tin: "Thanh Vũ nhìn rất đẹp y như ta!"
A Sửu chán đến trên người phát ngứa, run lông dài: "Nhìn rất đẹp, tính là lý do gì chứ?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn nó thương cảm, thở dài: "Ngươi không hiểu"
A Sửu tức giận: "Ngươi dựa vào đâu mà cứ nói ta không được đẹp? Ngươi đã gặp Đạp Vân Thú khác rồi sao? Nói không chừng như ta đã là đẹp rồi đó!"
"Cũng bởi vì hiện thế đã không thấy được Đạp Vân Thú khác."
Diệp Lăng Tiêu chầm chậm nói: "Cho nên không có Đạp Vân Thú nào khó coi hơn ngươi, ngươi nói đúng không? Vậy ngươi chính là khó coi nhất, đúng không?"
"Không đúng" A Sửu lắc đầu.
"Không đúng chỗ nào?"
A Sửu muốn bạc lại, nhưng lại không phân tích rõ được, nhất thời nổi giận: "Dù sao cũng là không đúng!"
"Chặc."
Diệp Lăng Tiêu chặc lưỡi một cái, rồi bỗng nhiên đứng dậy. Thu sự đanh đá lại, chuyển thành đầy mặt chính khí, tràn đầy tiên phong đạo cốt.
Mặc dù A Sửu còn rất tức giận, nhưng cũng hậm hực ẩn vào trong mây.
Một loại sức mạnh chập chờn thấp thoáng tràn ra, Trì Vân Sơn lại mở ra lần nữa.
Ba người xuất hiện ở giữa không trung, nhìn thấy Diệp Lăng Tiêu phong thái trác tuyệt đều sững sờ.
Mà Diệp Lăng Tiêu chú ý đến hơi thở Nội Phủ của Diệp Thanh Vũ, nụ cười rực rỡ đến mức ngừng không được, ngay cả ánh mắt nhìn Khương Vọng cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Cha, sao cha lại đến đây?" Diệp Thanh Vũ lập tức hỏi.
Khương Vọng và Đấu Miễn đều tự mình chào hỏi một tiếng.
Chẳng qua là một người gọi Diệp các chủ, còn người gọi là Diệp chân nhân.
Diệp Lăng Tiêu cũng không tính toán bọn họ ở trong Trì Vân Sơn là tình huống gì, gật đầu đáp lại, chỉ cười với con gái nhà mình:
"Cha đây không phải là đến đón con hay sao?"
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi: "Con lớn như vậy rồi, chút đường về Lăng Tiêu Các còn có thể lạc được hay sao? Lúc trước đi thí luyện ở bên ngoài, cha cũng không có như vậy."
"Không phải hai nước bên kia núi vì chút việc săn bắn, mà quân đội biên cảnh đang đối đầu nhau sao? Ta lo bọn họ làm phiền đến con, cho nên mới đến đón. Huống chỉ trong Trì Vân Sơn thời gian bất định, ta đã nhiều ngày chưa được gặp con...
Nụ cười của Diệp Lăng Tiêu mang nét tuấn lãng, cười một hồi thì ngừng, hơi không hiểu: "Con gái ngoan, Vân Đỉnh Tiên Cung của con đâu?"
"Cha." Diệp Thanh Vũ lại cười còn rực rỡ hơn: "Ai cũng có duyên phận của riêng mình, may mà có Khương Vọng giúp đỡ, con đã cầm được Vân Triện rồi!"
Ổ sau lưng nàng, Khương Vọng hơi ngượng ngùng chắp tay, nói nhỏ: "Diệp các chủ, ta may mắn có được sự thừa nhận của Vân Đỉnh Tiên Cung."
Chuyến đi Trì Vân Sơn này, tuy Diệp Lăng Tiêu không nói, nhưng tất nhiên đã sắp xếp suốt cuộc hành trình.
Không thì sai bọn họ có thể dễ dàng gặp được Vân Đỉnh Tiên Cung như vậy?
Cho dù ngay khi đó Khương Vọng chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi Trì Vân Sơn kết thúc cũng có thể nghĩ rõ ràng. Chuyến này vốn là hắn chỉ giúp Diệp Thanh Vũ, nhưng cuối cùng lại bất ngờ kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung, đi theo sự sắp xếp của Diệp Lăng Tiêu suốt cuộc hành trình, có thể nói lù lù vác cái lu chạy.
Đấu Miễn đứng yên lặng một bên. Thừa cơ hội này quan sát Diệp Lăng Tiêu, tuy mấy người này nói chuyện không rõ ràng, nhưng hắn ta đoán mò đã biết đầu đuôi ngọn ngành. Hắn ta rất hiếu kì, chỗ tốt mình trù tính cho con gái bị người khác nhặt được, đương thế chân nhân làm việc tùy tiện này sẽ là phản ứng ra sao.
Nếu như nổi trận lôi đình, tiền chuộc của mình có thể giảm bớt hay không. Ừm, nhớ phải đòi Thiên Dã Đao về...
Bên này, trong lòng Đấu Miễn nghĩ đến thật đẹp.
Bên kia, Diệp Lăng Tiêu lại chỉ hợp hai tay lại, vỗ tay nói: "Ra là vậy!"
"Ta cố tình sắp xếp, cuối cùng lại thành có ý Bỗng nhiên, ông ta tỉnh ngộ, nhưng cũng không có tức giận, nói không nên lời tiêu sái: "Thì ra đây mới là vô tâm chỉ duyên!"
Ba người ở đó đều không ai hiểu "Vô tâm chi duyên" mà Diệp Lăng Tiêu nói là cái gì.
Diệp Lăng Tiêu cũng đã tốn rất nhiều công sức mới biết được lời tiên tri "Vô tâm chi duyên" của Vân Đỉnh Tiên Cung. Vì vậy nên mới luôn có ý dẫn dắt Diệp Thanh Vũ theo hướng thích hợp đó.
Như việc ông ta đã bắt đầu bồi dưỡng Diệp Thanh Vũ tiến gần hơn tới phương hướng của thần thông Vân Triện từ sớm. Tuy quả Thần Thông ba mươi ba năm mới có một miếng, nhưng không phải ai cũng ăn được Vân Triện.
Lời tiên tri "Vô tâm chi duyên" đó, có lẽ Đấu Miễn, Vân Du Ông bọn họ không hề biết đến. Thậm chí, việc Đấu Miễn chiếm được điện Linh Không hay Du Vân Ông có trăm mưu ngàn kế vốn đều là hướng đến Vân Đỉnh Tiên Cung, có thể nói là vô cùng "có tâm ý.
Mặc dù bản thân Diệp Thanh Vũ không có tâm ý, nhưng lại hiểu được sự "có ý" của Diệp Lăng Tiêu trong suốt toàn bộ quá trình.
Chỉ có mình Khương Vọng là trước đó căn bản không biết Vân Đỉnh Tiên Cung là gì, vốn dĩ cũng chỉ định giúp Diệp Thanh Vũ lấy được quả Thần Thông. Có thể coi như là Mu...
vô tâm" chân chính, hoàn toàn phù hợp với lời tiên tri bốn chữ kia.
"Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Chẳng lẽ Diệp Lăng Tiêu ta còn sẽ cướp đồ của ngươi hay sao?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn Khương Vọng: "Nếu như phúc duyên của ngươi đã tới, vậy thì cố gắng nhận nó đi. Có điều... với ngươi mà nói, nó cũng chưa hẳn là phúc"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad