Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1874: Thân ở Lăng Tiêu

Chương 1874: Thân ở Lăng Tiêu
Trọng Huyền Thắng cười: “Ngươi thật đúng là cần kiệm quản gia.”
“Không nhận nổi lời khen ngợi của Trọng Huyền công tử.” Trương Vệ Vũ tươi cười, dáng vẻ giống như đại công cáo thành, giống như y thật sự thành công hoàn thành nhiệm vụ lần này, giống như Trọng Huyền Thắng cũng đang thật sự khen ngợi y.
“Người này.”
Y tiện tay chỉ Phạm Thanh Thanh: “Ta mang đi luôn nhé? Hay là Trọng Huyền công tử vẫn còn vấn đề gì muốn hỏi?”
Đây chính là dùng Phạm Thanh Thanh như một công cụ lấy lòng, cho Trọng Huyền Thắng một cơ hội để trút giận.
Có lẽ Phạm Thanh Thanh được Khương Vọng thu lưu che chở, lại làm bậy sau lưng Khương Vọng, suýt nữa kéo Khương Vọng xuống nước, trong lòng Trọng Huyền Thắng nhất định có oán hận.
Trọng Huyền Thắng cười híp mắt nói: “Trương đại nhân cứ giải quyết việc chung là được rồi.”
“Trọng Huyền công tử!” Phạm Thanh Thanh lúc này hoảng loạn lên tiếng.
Nàng ta hiểu rõ, lần này bị mang đi, thứ mà nàng ta phải đối mặt có thể là gì.
Cho nên vẻ mặt nàng ta buồn bã, tình chân ý thiết nói: “Ta tự biết đã phụ sự tín nhiệm của Khương Vọng đại nhân, tội đáng muôn chết. Việc đã đến nước này, ta cũng không cầu xin điều gì. Chỉ là dù sao cũng có duyên chủ tớ một thời gian, trước lúc chịu phạt, ta muốn gặp Khương đại nhân một lần!”
Nàng ta nằm sấp xuống, dập đầu thật nặng trên mặt đất: “Xin Trọng Huyền công tử thành toàn!”
Cái dập đầu này vang như vậy.
Nhưng Trọng Huyền Thắng ngay cả lông mày cũng chẳng thèm động, chỉ cười híp mắt nói: “Thật xấu hổ, hiện tại ta cũng không liên lạc được với Khương Vọng.”
Phạm Thanh Thanh ngẩng đầu lên, tóc dài rối tung, lệ rơi đầy mặt, cầu khẩn nói: “Ta vì Khương đại nhân dựng lên Chính Thanh Điện, quản lý đất phong, không có công lao cũng có khổ lao. Bất luận tình cảnh nào, cũng chưa từng vu oan giá họa cho Khương đại nhân một câu… Cầu ngài…”
“Được.” Trọng Huyền Thắng cười đáp ứng: “Chờ đến khi ta có thể liên lạc được với Khương Vọng, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi. Ngươi an tâm lên đường đi.”
“Tiểu Tiểu!” Phạm Thanh Thanh lúc tuyệt vọng, cách gì cũng có thể thử nhìn về phía Độc Cô Tiểu: “Chúng ta mặc dù không phải thầy trò, nhưng cũng như thầy trò, ngươi có thể nói giúp cho ta vài lời hay không?”
“Phạm tỷ tỷ.” Độc Cô Tiểu thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã cắt lời: “Ta chẳng qua chỉ là một thị nữ nho nhỏ… Vậy đi, đợi lão gia trở về, ta sẽ nói với ngài ấy.”
Phạm Thanh Thanh lúc đầu là khóc, sau đó là cười, cười giống như điên.
Nhưng bên này, Trọng Huyền Thắng đã nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Thập Tứ, cười tươi rực rỡ.
Trương Vệ Vũ thờ ơ lạnh nhạt, đối với sự tàn khốc của vị công tử mập này, lại có sự nhận thức mới.
Khoát tay áo, tự có hai gã binh sĩ đi vào, nhấc Phạm Thanh Thanh lên, kéo ra bên ngoài.
Phạm Thanh Thanh liền bị mang đi như vậy, bị kéo ra khỏi tòa điện mà nàng ta tự mình đốc thúc xây dựng lên.
Ánh mắt của nàng ta, quét qua chiếc bàn, chiếc ghế, từng hoa văn trên cửa sổ.
Quét qua khuôn mặt tràn đầy ý cười của Trọng Huyền Thắng, khuôn mặt treo lên vẻ hòa thuận của Trương Vệ Vũ, cùng với, Độc Cô Tiểu lẳng lặng ngồi đó, đoan đoan chính chính.
Mọi thứ, đều đã xa dần.
Không biết vì sao.
Nàng ta chợt nhớ đến, lúc đó, trên chiếc thuyền bấp bênh.
Lúc lão nhân Thần Lâm cảnh kia chế trụ nàng ta trong nháy mắt, khiến cho nàng ta vô cùng kinh hoàng…
Lúc nàng ta cho rằng mình sẽ bị tiện tay bóp chết.
Vị thiên kiêu tuổi trẻ kia, rất nghiêm túc nhìn thẳng vào vị cường giả Thần Lâm kia, nói…
“Nàng ta là thuộc hạ của ta, chưa từng vi phạm pháp luật Đại Tề. Xin buông nàng ta ra.”
Xin buông nàng ta ra…
Trên đời này, còn ai sẽ đối xử với nàng ta như thế?
Phạm Thanh Thanh nhắm hai mắt lại, cuối cùng những… tình cảm giả dối kia, cũng đã tiêu tan rồi.
Vân quốc, Lăng Tiêu bí địa.
Một đám mây sương mù trôi dạt trên bình nguyên.
Khương An An đang cùng cún con màu xám mắt to trừng mắt nhỏ.
“A, nó tên là Xuẩn Hôisao?” Khương An An vừa nhìn cún con vừa hỏi ca ca.
Khương Vọng vô cùng tự đắc hỏi: “Thế nào, tên gọi này có phải rất chính xác hay không?”
Khương An An dù sao cũng đã sáu tuổi rồi, có một ít phán đoán của mình, yếu ớt nói: “Nó sẽ không thích đâu…”
“Xám Ngốc!” Khương Vọng kêu một tiếng.
Gâu gâu gâu!
Tiểu Xám lập tức nhấc người lên, ngoắt ngoắt cái đuôi, vui vẻ kêu lên.
“Thế nào?” Khương Vọng vẻ mặt đắc ý nhìn muội muội của mình.
Sau khi rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên, hắn liền trực tiếp chạy đến Vân quốc.
Trọng Huyền Thắng nói để hắn đi du sơn ngoạn thủy, nhưng hắn thật sự không phải là một người quen nhàn tản. Ngoại trừ tu hành thì vẫn là tu hành, có một ít thời gian liền vội vàng đến thăm muội muội.
Thức ăn ngon thu thập từ khắp nơi tất nhiên không thể thiếu, kim lũ bảo y mặc trên người cũng vô cùng tốt, chẳng qua cún con màu xám được huấn luyện dọc đường đi rất ra dáng ra vẻ này, mới là lễ vật trọng tâm.
Đối với phần lễ vật này, Khương An An hiển nhiên vô cùng hài lòng.
Có chút ý kiến với cái tên của cún con, nhưng nhìn thấy nó vui vẻ như vậy, cũng ném suy nghĩ này ra phía sau đầu… Bên ngoài chín tầng mây, vang lên khanh khách tiếng cười.
Diệp Thanh Vũ bên cạnh nhìn đôi huynh muội này vui đùa, cười không nói gì.
Thật ra niềm vui đơn giản này, đối với tu sĩ siêu phàm mà nói, ngược lại càng khó có được.
Lúc này trong mây chợt truyền đến một tiếng nổ vang – “Cái tên gì mà dở thế!”
Một đám mây bay tan ra, hóa thành một con dị thú lông dài như mây, trên chóp đuôi có một viên cầu nước, miệng phát ra tiếng người, dáng vẻ cực kỳ khinh thường.
Khương Vọng rất lễ phép chắp tay nói: “Vị này chắc hẳn là A Sửu tiền bối rồi? Quả nhiên là cực kỳ bất phàm! Lần đầu gặp mặt, đã phải khuynh đảo vì phong tư của các hạ. Ta là Khương Vọng, ca ca của An An, vô cùng cảm tạ sự chiếu cố của ngài giành cho An An.”
A Sửu cười khan một tiếng: “Đúng là lần đầu gặp mặt… Chẳng qua ta đây cũng thường nghe An An nói về người.”
Diệp Thanh Vũ lên tiếng, cắt đứt cuộc hàn huyên của bọn họ: “Sửu thúc, sao ngài lại đến đây?”
A Sửu đương nhiên không thể nói, rằng mình là phụng mệnh đến giám sát, tròng mắt xoay chuyển, nói: “Ta đến tìm An An chơi thôi!”
“Được.” Diệp Thanh Vũ cười dịu dàng nói: “Vậy ngài đừng mang An An đi quá xa.”
A Sửu ngẩn người, ta cũng chưa nói muốn dẫn An An đi chơi mà?
Chúng ta ở đây chơi không được sao?
“Không muốn!” Khương An An lảnh lót nói: “Ta muốn đi theo ca của ta!”
Khương Vọng mặt mày hớn hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad