Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2503: Yêu Cầu Quá Đáng (1)

Cho nên lần này Mặc Kinh Vũ đích thân tới, cũng ôm một lòng tin rất lớn.
Nhưng Tiêu Thứ vẫn lựa chọn tiếp tục đánh vào Thần Lâm.
Chính ở nơi này, chính vào thời khắc này.
Không chỉ là bởi vì hắn ta tin tưởng vào con đường của chính mình.
Cũng không chỉ là bởi vì con đường tiến lên Thần Lâm là con đường như thiên quân vạn mã chỉ băng qua một sợi dây thừng, thứ để dựa vào chỉ là một tiếng trống làm tăng thêm nhuệ khí. Có nhiều lúc cho dù đắp thêm nhiều tư nguyên hơn nữa, thì cũng chỉ thiếu mất một phần chí khí như vậy mà thôi. Nếu như đánh mất sự can đảm của ngày hôm nay, thì chưa chắc đã có được thành công trong ngày mai... Những thứ này đều là nguyên nhân, nhưng đều không phải là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Chẳng qua hắn ta chỉ lựa chọn nắm chặt số mệnh của chính mình ở trong lòng bàn tay của chính mình.
Giống như việc hắn ta cự tuyệt lời đề nghị của Đan quốc cao tầng, giống như việc hắn ta mạo hiểm lựa chọn tiến vào Sơn Hải Cảnh.
Giống như việc hắn ta đích thân đoạt lại viên Lục Thức Đan kia.
Quả là trong giai đoạn hiện tại, Ung quốc đã là lựa chọn tốt nhất của hắn ta, nhưng một khi hắn ta có thể thành tựu thành công Thần Lâm, thì phía trước chính là trời cao biển rộng. Thiên hạ rộng lớn đến như vậy, nơi đâu không có lựa chọn cơ chứ?
Dĩ nhiên hắn ta có thể thành tựu.
Trong Sơn Hải cảnh đã phát sinh rất nhiều biến hóa vượt quá mức bình thường, có lẽ là có liên quan Duy Chân.
đến Hoàng Hắn ta cho rằng thành Bất Thục vốn có một mối liên hệ mơ hồ nào đó với Hoàng Duy Chân, bây giờ chính là nơi an toàn chưa từng có.
Cho nên hắn ta mới cố gắng hết sức, cố gắng chạy trốn đến đây.
Lần đánh cuộc đúng đắn này, thật ra đối với hắn ta mà nói, đó là kết quả đã được định trước Thế gian vạn sự chỉ tại tâm.
Cứ đi, cứ đi, cứ đi!
Tiêu Thứ đi tới thành Bất Thục ngày thứ bốn mươi...
Trương Tuần đã đợi bốn mươi ngày.
Mặc Kinh Vũ cũng đợi năm ngày.
Bọn họ vẫn chưa đợi được lời hồi đáp bằng lời nói của Tiêu Thứ.
Mà hôm nay, cuộc hành trình Thần Lâm thu hút sự chú ý của vạn người, cuối cùng cũng đi tới thời khắc cuối cùng.
Nếu không thành Thần Lâm, thì đáp lại cũng vô dụng.
Nếu đã thành Thần Lâm, thì cần gì phải hồi đáp?
Vào giờ phút này, ở đằng trước và cả đằng sau, trên trời dưới đất, khắp nơi đều là người.
Đếm không xuể những ánh mắt đang đan vào nhau ở một chỗ. Những áp lực vô hình và cả hữu hình kia, đều nặng tựa như núi cao.
Tiêu Thứ tĩnh tâm ngưng thần.
Đi qua hai mươi năm cuộc đời, hôm nay đánh thẳng vào vách ngăn giữa tiên và nhân.
Hắn ta đã cố gắng nỗ lực trong toàn bộ cuộc đời mình, để có thể lấy được một kết quả vào ngày hôm nay.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn ta từ từ mở mắt ra, ánh mắt của hắn ta sáng rực rỡ mà thâm thúy, thể hiện rõ ràng ý chí chỉ thuộc về một mình Tiêu Thứ hắn ta.
Hắn ta đứng lên, áo quần đơn bạc, hai tay áo trống trơn, nhưng hắn ta vẫn đứng thẳng như tùng.
Hai chân của hắn ta cắm rễ vào đất đai, hai vai của hắn ta lại gánh vác cả vạn quân.
Hắn ta bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt tựa hồ như đang nhìn thấy thời gian càng xa xôi hơn, càng cổ xưa hơn.
Vô cùng mơ hồ.
Hắn ta giơ hai tay lên, năm ngón tay hơi mở ra.
Lấy hắn ta làm trung tâm, nguyên lực thiên địa khu vực xung quang nhất thời phiên giang đảo hải.
Chỉ thấy tầng mây phía chân trời nhanh chóng tan đi, bốn tòa Tinh Lâu đồng loạt sáng lên lấp lánh!
Ầm ầm!
Huyết dịch bên trong cơ thể của hắn ta cuồn cuộn chảy!
Tựa như dòng Dương Tử và Hoàng Hà, tựa như dòng nước lũ đang dâng trào.
Khí thế của hắn ta bắt đầu dâng cao lên.
Tựa như hải triều gầm thét, cơn sóng sau lại cao hơn cả cơn sóng trước.
Lực lượng của hắn ta không ngừng tản ra, để cho tất cả mọi người đều biết tới, làm cho lòng người nảy sinh sự kính sợ. Lực lượng kia giống như đang tản ra không ngừng, vĩnh viễn bành trướng.
Mà hắn ta lại hơi rũ mi mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở vị trí trước người nửa thước, lúc này ở nơi đó, một viên đan dược trong suốt không màu có kích thước tương đương với một trái nhãn hiện ra, xoay tròn chuyển động ở trên không trung.
Rõ ràng nói là không màu, bên trong chứa đựng sự hư ảo, nhưng mỗi một người khi nhìn chăm chú nó, đều có thể thấy được những loại sắc thái khác nhau. Thứ mà mỗi một người thấy được cũng không giống nhau.
Đây chính là Lục Thức Đan nổi danh của Đan quốc! Đây chính là bảo đan cuối cùng của Nguyên Thủy Đan Hội lần này!
Hóa ra nó lại được ẩn giấu ở trong ánh mắt của Tiêu Thứ.
Nó xinh đẹp, thần bí, cụ thể nhưng lại mơ hồ.
Tầm mắt của mọi người đều không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn.
Nhưng tầm mắt lại bị kéo dời đi, dời đến bên khóe miệng của Tiêu Thứ, ròi bị hắn ta nuốt vào trong bụng!
Lục Thức Đan bị nuốt vào bụng, tầm mắt bị cắt đứt.
Những người chứng kiến cảnh tượng này, đều không tránh khỏi nảy sinh một chút cảm giác tiếc nuối trong lòng. Giống như vật trân quý vốn phải thuộc về mình, nhưng lại biến mất như thế. Bảo vật trời sinh đã có những tiếc nuối của nó rồi.
Mà trong nháy mắt, thần hồn của Tiêu Thứ... giống như đã lớn mạnh thêm gấp rất nhiều lần! Đương nhiên đó chỉ là một loại ảo giác, nhưng Khương Vọng đang ngồi ở trên lục lâu của Tù Lâu kia, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác áp bách đột nhiên tăng vọt —— giống như bên trong chỗ sâu nhất trong thần hồn của Tiêu Thứ, có một con thú dữ kinh khủng đang dần dần thức tỉnh. Cảm giác của Tiêu Thứ đang khuếch đại, sự kiểm soát của Tiêu Thứ đang tăng lên.
Hắn ta không ngừng đào sâu hiểu biết của mình về thế gian này, không ngừng củng cố quyền kiểm soát của mình đối với thế gian này, định hình "lãnh địa" của mình, và đạt được uy thế của mình như một vị thần... Tất nhiên, điều đó khiến người ta ảo tưởng rằng thần hồn của hắn ta đã lớn lên vô số lần chỉ trong nháy mắt.
Dưới tác dụng của Lục Thức Đan, hắn ta dễ dàng điều khiển được lực lượng đang bành trướng, hơn nữa còn dùng phương thức cường đại hơn để thúc đẩy nó.
Đỉnh cao nguy hiểm vô tận, làm gì có ngõ cụt đây? Thang trời kia đã biến mất, nhưng vẫn có thể đi lên!
Trời kia cao đến bao nhiêu? Thế gian này rộng lớn đến thế nào?
Hoành hành nam bắc, xuân đi thu tới, hỏi thế gian có bao nhiêu anh hào!
1317 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad