Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1903: Lẩn trốn

Chương 1903: Lẩn trốn
Khương Vọng im lặng. Nếu nói như vậy... thì thuật pháp này quả thực mạnh đến đáng sợ.
Triệu Huyền Dương giống như là đã xem thấu tâm tư của hắn, hắn ta lại nói: “Không có lợi hại như ngươi nghĩ đâu. Chỉ giữ nguyên tốc độ với khí tức thôi, những thứ khác nếu có thể giảm bớt đêu đã giảm bớt hết rồi.”
“Dù vậy...” Khương Vọng nói: “Pháp thuật này đúng là đứng đầu trong các pháp thuật dùng để trốn chạy.”
Triệu Huyền Dương cười như không cười: “Nếu không phải thuật pháp đứng đầu, ta có thể sử dụng sao?”
“Nhưng là.” Hắn ta lại thay đổi phong cách nói chuyện: “Đối với một vị Chân Nhân hiện thế mà nói thì hiệu quả vô cùng có hạn.”
“Phải không?”
Số mạng phải phụ thuộc vào người khác quả là một cảm giác không mấy dễ chịu, nhưng Khương Vọng chỉ có thể chịu đựng.
“Ngươi có thể biết Chân Nhân hiện thế là như thế nào không?” Triệu Huyền Dương hỏi.
“Nếu như ngươi có hứng nói, thì cứ nói một chút đi.” Khương Vọng đáp.
Triệu Huyền Dương thẳng thắn nói: “Cái gọi là Động Chân, chính là lấy linh để luyện thần, nắm chặt bản chất của thiên địa, từ đó có cái nhìn sâu sắc vào thực tế! Những trò lừa bịp vặt vãnh này của ta, lão chỉ cần đứng xa xa nhìn một cái là đã có thể phân biệt thật giả rồi.”
Lấy xuất thân cùng tu vi của lão, kiến thức tương quan của Động Chân cứ như là đang mở rộng cánh cửa với lão vậy, đủ dùng cũng đủ để thủ.
Mà đây, cũng là một trong những kiến thức hắn nhậnhắn ở Khổ Giác dưới sự truy kích hoàn thành áp tải nhiệm vụ sức một trong.
“Dĩ nhiên.” Hắn ta cười nói: “ Nếu như lão không có tự mắt nhìn thấy mấy thứ kia thì nó vẫn có một ít tác dụng lừa gạt.”
Đại khái cũng chỉ có thiên kiêu cao cấp xuất thân từ một quốc gia bá chủ mới có thể ở cấp độ Thần lâm ung dung bình tĩnh đối phó với Chân Nhân hiện thế được. Bởi vì đối với bọn họ mà nói thì hân Nhân là thứ nhìn thấy từ nhỏ cho tới lớn, nhưng vẫn cảm giác xa vời vợi khoogn thể nào với tới được.
Trong khi đang nói chuyện, Triệu Huyền Dương đột nhiên đè bả vai Khương Vọng lại, nhẹ nhàng lay động một cái.
Sau đó lực lượng thần hồn của Khương Vọng đột nhiên rung động, tán loạn, thật lâu không cách nào ngưng tụ thành hình được.
“Đừng có làm một vài động tác nhỏ đối với cấp bậc thần hồn, được chứ?” Triệu Huyền Dương nói: "Ta nhưng là rất cơ trí đó”.
Khương Vọng bất đắc dĩ thở dài một cái: “Ta chẳng qua là thăm dò Nội Phủ một chút mà thôi, ngươi buộc ta lại rồi, ta cũng không thể làm gì, nếu không tu hành ta còn có thể làm cái gì hả? Không cần phải nhạy cảm như vậy chứ?”
Triệu Huyền Dương cười hỏi: “Nguyệt Thược của ngươi ở chỗ nào?”
Khương Vọng yên lặng chốc lát, cuối cùng nói đúng theo sự thật: “Trong lòng bàn tay tay trái.”
Triệu Huyền Dương nhìn tay trái của hắn một cái, lấy ngón tay làm bút, vẽ một hình ấn ký màu đen như vòng rào ở trên không trung, nhẹ nhàng nhấn một cái, nó liền dần dần biến mất không nhìn thấy gì ở bên trong lòng bàn ta của Khương Vọng.
“Được rồi.” Hắn ta hài lòng nói: “Bây giờ chúng ta lại có thể tín nhiệm lẫn nhau rồi.”
Rồi sau đó hắn ta nhanh chóng kéo Khương Vọng, chuyển hướng đi theo hướng phía Bắc.
Khương Vọng đã không còn cảm giác được Nguyệt Thược trên lòng bàn tay trái nữa.
Mối liên hệ với Thái Hư Huyễn Cảnh cũng đã bị ngăn cách.
Nếu như vừa rồi Khương Vọng mới lặng lẽ thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh để báo tin cho ai đó, thì tin tức mà người đó thu được cũng đã bị làm sai lệch đi rồi.
Đáng tiếc Khương Vọng đích xác không có thử làm như vậy.
Kiểu nhân vật ở cáp bậc này như Triệu Huyền Dương tất nhiên là có hiểu biết về Thái Hư Huyễn Cảnh, cho dù hắn ta chưa bao giờ sử dụng nhưng nhất định đã từng tiếp xúc qua. Chuyện Khương Vọng là một trong những sứ giả của Thái Hư, cũng tham gia xây dựng Thái Hư Giác Lâu ở thành Thiên Phủ Tề quốc cũng không phải là bí mật gì.
Khách quan mà nói, Triệu Huyền Dương sau khi bắt được hắn, cũng đối xử không quá hà khắ với hắn, cho hắn đủ tôn trọng, cũng cung cấp một sự tự do trong một phạm vi nhất định.
Nếu như hắn tùy tiện động tay động chân, đó chính là chủ động phá hoại loại ăn ý giữa hai người. Đến lúc đó, người chịu thua thiệt không thể nghi ngờ chính là người tù nhân như hắn.
Khương Vọng vẫn là một con người cực kỳ sáng suốt.
Cho nên vừa nãy hắn thật sự chỉ có thăm dò nội phủ.
Nội Phủ Đệ Tứ đã thăm dò viên mãn rồi, thì mới có thể nắm được hời cơ gõ mở Nội Phủ Đệ Ngũ, đây chính là con đường chính đạo trong tu hành...
Quả thật đây cũng là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm được vào lúc này.
Tuy rằng bị Triệu Huyền Dương kéo đi bay nhanh trong khu vực tầng trời thấp, trong lúc cảnh vật đang không ngừng mà lùi lại phía sau, Khương Vọng vẫn cố gắng giải thích một câu: “Ta nghĩ là như vậy, bất kể tiếp theo có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hay mọi việc cứ thế này mà tiếp diễn thì tóm lại vẫn nên không ngừng tu hành. Nếu như thực sự có chuyện gì phát sinh, nếu như ta có nhiều thêm một chút thực lực, thì lúc ứng phó ũng sẽ có nhiều thêm một phần thắng.”
“Không cần đâu.” Triệu Huyền Dương lắc đầu một cái: “Muốn ở dưới sự truy đuổi của một vị Chân Nhân hiện thế mà vẫn giữu được kết quả chiến đấu, quả thực là cực kỳ khó khăn. Ta đang làm một chuyện gần như không thể thực hiện được. Phiền toái ngươi tôn trọng ta một chút, đặt toàn bộ tâm tư lên người ta được không? Cho dù ngươi đánh lén ta cũng được, mắng ta vài câu cũng tốt, ít nhất ngươi cũng phải biểu đạt thái độ của chính mình một chút chứ?” Khương Vọng không biết làm sao nói: “Ngươi là người thắng, ngươi cứ định đoạt đi.”
Triệu Huyền Dương lại nở một nụ cười trên môi, cực kỳ đắc chí nói với Khương Vọng: “Ta đã có một kế hoạch cực kỳ hoàn chỉnh. Ngươi cứ thưởng thức đi, nhìn xem ta làm như thế nào để vạn dặm tránh Chân Nhân!”
“Kế hoạch gì?”
“Tất nhiên là ta không thể nói cho ngươi biết rồi!”
“...” Khương Vọng yên lặng phân tích tất cả những thứ mà hắn đã nhìn thấy, lại hỏi: “Chúng ta bây giờ đã tới chỗ nào rồi?”
“Vừa ra khỏi Ốc quốc không bao lâu.” Triệu Huyền Dương lại nói bổ sung: “Chính là Ốc quốc mà mấy quốc gia của các ngươi đều sắp đặt để không cần quan tâm tới đó.”
“Ta biết chỗ này.” Khương Vọng hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi định làm thế nào để tới được Ngọc Kinh Sơn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad