Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3426. Các ngươi không cần phải sợ (2)



Chương 3426. Các ngươi không cần phải sợ (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là dáng vẻ như thế nào.
Ông ta nói mình "Thể lậu mạo tàn, xấu hổ gặp người" quả thực còn có chút khiêm tốn.
Một dúm tóc chẳng còn chút sức sống, như đống cỏ khô xếp chồng trên đỉnh đầu.
Những nếp nhăn hằn sâu như có thể kẹp chết cả ruồi.
Mắt giống như bị hãm sâu vào trong ót, chỉ còn hai điểm sáng yếu ớt là đang miêu tả rằng thứ này vẫn còn sống.
Trên người, trên mặt ông ta như chẳng có chút máu thịt nào, chỉ có một bộ da dán lên xương gầy.
Bộ vũ y vốn nên vô cùng quý giá kia giống như đang được khoác lên một cây gậy trúc.
Rõ ràng toàn bộ sức sống đều nên tuyệt diệt nhưng vẫn đang giãy dụa ở nơi đó chẳng khác nào "dùng tăm trúc đâm vào thịt móng tay", hiển lộ rõ cảm giác đau đớn giãy dụa.
Ông ta lặng im nhìn hết toàn bộ sinh linh đang ở đây, mang đến một bầu không khí im ắng kinh khủng.
Sài A Tứ kinh hãi không thôi, gã nhanh chóng kêu gọi Cổ Thần vĩ đại để tìm cảm giác an toàn: "Lão tiểu tử này có nội tình như thế nào?"
Cổ Thần vĩ đại chỉ nói: "Đừng có hành động khinh suất."
Chân nghĩa thế giới của thế giới Thần Tiêu là "Vô hạn khả năng", nó tạo thành quy tắc cơ sở của thế giới này, cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao nó lại có thể hấp dẫn nhiều cường giả đến bố cục như vậy.
Giống như chân nghĩa thế giới của Sơn Hải Cảnh là "Huyễn tưởng trở thành sự thật".
Hoàn toàn có thể nói rằng, bên trong thế giới Thần Tiêu này, nhất định tồn tại một loại khả năng —— Khương Vọng có thể mang theo Tri Văn Chuông, bình yên về nhà.
Nhưng loại khả năng này ở nơi nào, không biết. Loại khả năng này phải thực hiện như thế nào, không biết.
Vô hạn khả năng chứ không phải là tâm tưởng sự thành.
Mọi thứ đều có thể nhưng cũng có thể ngươi chẳng làm được gì.
Bởi vậy mới có câu nói "Dù có thiên địa chung sức nhưng vẫn cần anh hùng tự cầu".
Khả năng phải cần bản thân mình tự đi tìm, hơn nữa còn cần phải nắm chắc.
Khương Vọng vẫn còn chưa nghĩ ra, phải làm thế nào mới có thể thôi động được con đường về nhà đã bị thời gian hỗn loạn đưa đến trước bia đá chân ngôn.
Hắn còn chưa tiêu hóa xong đoạn lịch sử "Thế thượng bản vô nhân", liền bị Hạc Hoa Đình giữ lại ở chỗ này.
Hắn nào được kẻ kia là thứ quỷ gì, có nội tình như thế nào?
Hạc Hoa Đình lại mở miệng, dùng âm thanh như dây tóc đang ma sát nói: "Đã gặp mặt thật, sao còn không bái ta?"
Bầu không khí trở nên ngưng trọng trong nháy mắt.
Dương Dũ, Thử Già Lam mỗi người đều tự kính Như Lai của bản thân, Lộc Thất Lang Chu Lan Nhược đều tự có kiêu ngạo, Xà Cô Dư tự có đường, ngay cả Trư Đại Lực cũng là kẻ lòng mang lý tưởng, Khuyển Hi Hoa theo sát Dương Dũ, Viên Mộng Cực chỉ muốn về nhà... Ở đây, trong số những yêu tộc trẻ tuổi này, có ai sẽ bái ông ta?
Bái một quái vật gầy chỉ còn da bọc xương này!
Chỉ có mỗi Sài A Tứ là bật cười ha ha, không chút nhăn nhó bái một cái: "Hậu sinh tiểu tử, xin ra mắt tiền bối lão tổ!"
Ánh mắt của Hạc Hoa Đình rơi xuống người gã, chậm rãi nói: "Ngươi rất tốt."
Sài A Tứ ngoan ngoãn nở nụ cười: "Đạt giả vi tiên, trưởng giả vi tôn mà. Cả hai loại này ngài đều chiếm phần, ta bái ngài... cũng là bổn phận nên làm!"
Hạc Hoa Đình chậm rãi di động ánh mắt, ánh mắt sâu kín kia dường như có thể thấy hết thảy, phí sức nói: "Ta đến đây từ năm Nguyên Hi 3922, các ngươi là... tới từ năm nào?"
Lời này của ông ta đã xác thực, những Yêu tộc này đã bị ông ta dẫn tới một đoạn ngắn nào đó trong quá khứ. Nói chính xác hơn, bây giờ chính là Thế giới Thần Tiêu năm Nguyên Hi 3922.
Cả đám Yêu tộc trẻ tuổi quay sang nhìn nhau.
Cuối cùng Cuối cùng vẫn là Lộc Thất Lang nói: "Nguyên Hi đại đế đã qua đời lâu rồi, Yêu tộc đã sớm không còn niên hiệu này nữa."
"Nguyên Hi" tức là niên hiệu của vị Đại Yêu Hoàng thứ ba khi tân thế giới thành lập, sau khi ông ta qua đời, lịch sử cũng đều dùng danh hiệu "Nguyên Hi đại đế", "Nguyên Hi Yêu Hoàng" để nhắc về ông ta.
Khương Vọng ở thế giới trong kính nhíu mày.
Bởi vì năm nay đúng là năm 3922 Đạo lịch. Tuy rằng nói năm Nguyên Hi 3922 và năm Đạo Lịch là khác nhau nhưng hai loại thời gian trùng hợp như vậy...
Hiện giờ, đối với mọi thứ trùng hợp bên trong thế giới Thần Tiêu hắn đều mang theo sự nghi ngờ sâu sắc.
Hạc Hoa Đình đang ở bên cạnh Bất Lão Tuyền nhếch miệng cười.
Nụ cười này còn kinh khủng hơn cả lúc không cười. Răng trong miệng ông ta đã rụng hết, chỉ còn những khối thịt mấp mô trong nứu.
Ông ta gian nan nói: "Các ngươi đừng sợ. HIện giờ không có bất kỳ tồn tại gì có thể ảnh hưởng đến chúng ta."
Sao có thể không sợ?
Lời này rõ ràng là đang nói, sự trợ giúp bên ngoài thế giới Thần Tiêu vốn không thể đến được nơi này!
Sau khi trải qua việc thế giới Thần Tiêu thoát ra thời không, thiên ngoại vô tà của Hành Niệm thiền sư, cùng với thời khắc này, sau khi thời gian hỗn loạn, Hạc Hoa Đình lại giữ bọn họ ở lại thế giới Thần Tiêu năm Nguyên Hi 3922. Ông ta quả thực có thể nói, những chấp cờ giả bên ngoài thành ma Vân, những cường giả vẫn luôn nhìn chăm chú nơi này, không thể can thiệp ván này!
Hiện giờ, đối với những Yêu tộc trẻ tuổi này, vấn đề bọn họ cần làm rõ là...
Hạc Hoa Đình giữ bọn họ ở lại đoạn thời gia này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Là tồn tại có thể đoạt lại Bất Lão Tuyền ở những năm Nguyên Hi Yêu Hoàng chấp chưởng Thái Cổ hoàng thành, đồng thời còn bố cục vùng đất Thần Tiêu, năm đó, ít nhất ông ta cũng có cấp độ Thiên yêu.
Như vậy thì còn có một vấn đề mấu chốt. Sau khi trải qua thất bại năm đó, lúc này, ở loại trạng thái này, Hạc Hoa Đình rốt cuộc có thể phát huy bao nhiêu thực lực?
"Hâu sinh." Hạc Hoa Đình nhìn về phía Sài A Tứ, nhẹ nhàng cười: "Ngươi ngoan nhất, tới... Tới trước mặt lão tổ. Ta muốn nói chuyện với ngươi."
Sài A Tứ ngẩn người, dưới chân giống như đã mọc đinh, không nhúc nhích.
Chỉ có thanh âm nuốt nước bọt vang lên rõ ràng. Hết chương 3426.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad