Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3750. Chương 3750



Chương 3750. Chương 3750




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, ba người tranh đấu dưới trăng sáng, giằng co mãi không thôi.
Chẳng lẽ mấu chốt để phá vỡ cục diện bế tắc chính là thắng bại giữa mấy bị Hoàng Chủ Hải tộc và Chân Quân Nhân tộc?
Đương nhiên không phải!
Chưa nói nhóm Trọng Hi đã như nỏ mạnh hết đà, căn bản không thắng nổi Chân Quân Nhân tộc, chỉ nói bản thân Cật Lan Tiên, người này chưa từng đặt hy vọng vào tay kẻ khác!
Năm xưa thăm dò con đường Siêu Thoát là vậy, lúc trước bị Hiên Viên Sóc ép phải xuất hiện quyết chiến sinh tử cũng như vậy.
Từ bỏ đạo khu không phải một quyết định dễ dàng, lấy thân thể con người đi lên đỉnh cao càng như dẫm trên băng mỏng.
Nhưng từ đầu đến cuối y vẫn luôn tin chắc tương lai nằm trong tay mình.
Từ những cống hiến vĩ đại của một hiền sư, từ tài hoa chói mắt trong việc sáng tạo pháp thuật, lạnh lùng, khoan dung hay vĩ đại… trong mắt Phúc Hải, chúng sinh không bằng một phần vạn của mình.
Cao Giai từ đầu đến cuối gánh vác tộc quần, không chịu buông tay, đây là nguyên nhân vì sao hắn ta bị Hiên Viên Sóc câu được, cũng là lý do kiến hắn ta khó mà phản kháng.
Cật Lan Tiên cũng không trông cậy Cao Giai sẽ tiếp tục ra sức, bởi vì thứ mà Cao Giai đang gánh vác không chỉ là tương lai Hải tộc mà còn là khả năng siêu thoát, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay.
Mà y cũng vô cùng hiểu rõ Hiên Viên Sóc, nói cách khác y chính là người hiểu rõ Hiên Viên Sóc nhất trên thế gian này, cũng như Hiên Viên Sóc là người hiểu rõ y nhất!
Hiên Viên Sóc vô cùng hiểu y, cho nên lúc thả câu Cao Giai mà vẫn còn giữ lòng phòng bị đối với kẻ đã chết mấy ngàn năm như y. Trong lòng Hiên Viên Sóc có mối hận khó nguôi nên tại 3800 năm trước không thành công, mới lấy danh hiệu “Điếu Long Khách” một mực giết rồng.
Nhưng hận thì sao?
Năm đó Hiên Viên Sóc thả câu giết rồng, giết quá nhiều Long tộc, bức ép đạo tâm của y, khiến y không thể không ra tay. Cho nên mới có trận quyết chiến sinh tử không nắm chắc phần thắng đó. Dẫn đến con đường Siêu Thoát đã hoàn thành chín mươi phần trăm buộc phải trì hoãn tới tận bây giờ.
Sao y lại không hận Hiên Viên Sóc!
Lúc này bị trói trên vầng trăng khuyết, thân ở trong kén, âm thanh lại ở ngoài kén: “Phúc Hải về Đông!”
“Ầm ầm!”
Trời rung đất chuyển, Mê giới chấn động!
Động Chân trở xuống khó mà phát hiện, Động Chân trở lên thì cảm giác rõ mồn một.
Từ sâu dưới Đông Hải Long Cung bỗng nhảy ra một tòa Thủy Tinh Cung, dưới ánh trăng chiếu rọi, hiển hiện trước mắt chúng sinh.
Tỏa sáng lung linh, đẹp không sao tả xiết. Hoa mỹ cực hạn, chạm khắc tráng lệ.
Một khắc nào đó, tòa Thủy Tinh Cung này bỗng nổ tung, từ đó hiện lên một thân rồng!
Giương nanh múa vuốt, rồng ngâm tám hướng, đuổi trăng mà tới.
Rồng này râu đuôi dài ngoằng, vẩy mỏng lấp lánh, mắt hư mã não đỏ, sừng như rặng san hô!
Có khí tức thân thể vô cùng cường đại, nhưng bản chất không có thần hồn tọa trấn. Những nơi nó đi qua, đạo tắc gợn lên như sóng nước!
Hiên Viên Sóc trên Thiên Nhai Đài thở dài một tiếng, như vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ: “Thì ra đây mới là đạo của ngươi!”
Thân phàm tên là Cật Lan Tiên còn đang chống lại dây câu đạo tắc, không ngừng giải thoát rồi lại bị trói buộc, nhưng giọng điệu vẫn bình ổn, hiện rõ vẻ thong dong: “Hiên Viên Sóc, ngươi tự cho mình là kẻ vô địch dưới Siêu Thoát, bám riết lấy ta, lại không biết để đánh một trận với ngươi, ta đã chuẩn bị bao nhiêu!”
“Nuôi dưỡng trong Long Cung, mượn đạo trung cổ, đúng là một tư tưởng phi phàm.” Giọng điệu của Hiên Viên Sóc cũng chậm rãi: “Trận quyết chiến năm đó sở dĩ trì hoãn mấy chục năm cũng là vì ngươi phải chuẩn bị bộ đạo thân này?”
“Ngươi khiến ta không thể không làm vậy!” Cật Lan Tiên lắc đầu, cười tự giễu: “Ôi… Không ngờ chờ đợi bao nhiêu năm ròng rã như vậy. Ngày xưa trăm tàu tranh dòng, bây giờ cũng chỉ còn ta ngươi.”
Nhân thân và Long thân tương ứng, cùng một dòng chảy, ngược dòng truy tìm sức mạnh vĩ đại, khiến toàn thân y phát sáng, khiến y nhô đầu ra khỏi kén pháp tắc, tóc đen phấp phới: “Vậy hãy để ngươi ta… chấm dứt hết thảy!”
Từ thân mật khăng khít đến một mất một còn, cho đến bị xua đuổi đến hoàn cảnh ác liệt này chịu khổ chịu nạn. Thù hận giữa Hải tộc và Nhân tộc đã vượt qua bất cứ thứ gì. Có thể nói là đại địch của cả tộc, mối thù truyền kiếp, gặp lần nào sẽ phải phân sinh tử lần đó.
Trong một khoảng thời gian dài, Hải tộc đã xem văn minh Nhân tộc là ngọn nguồn của vạn ác, cho rằng trong người Nhân tộc chảy dòng máu bẩn thỉu độc địa nhất, dù chỉ một tấm vải cũng sẽ làm ô nhiễm biển cả.
Điều này bắt nguồn từ thù hận, cũng là điều tất yếu giúp Hải tộc nhanh chóng thích ứng với cuộc sống dưới biển và tạo dựng niềm tin trong tộc quần. Nhưng trên thực tế, cũng đã giam cầm tư tưởng của biết bao thiên kiêu Hải tộc.
Từ lúc còn rất nhỏ, Phúc Hải đã có suy nghĩ của riêng mình. Y cho rằng, Nhân tộc có thể đuổi Hải tộc ra thương hải, trở thành kẻ thắng cuộc trong trận chiến trung cổ, tất nhiên phải có chỗ ưu việt. Muốn chiến thắng đối thủ thì nhất định phải hiểu rõ đối thủ.
Cho nên y vứt bỏ thành kiến chủng tộc, học đạo tại Nhân tộc… Thậm chí cuối cùng còn muốn trở thành Nhân tộc!
Y chẳng những muốn trở thành một con người thực sự mà còn muốn có thiên phú xứng với thân thể Hoàng Chủ này.
Bởi vì đây là con đường siêu thoát thuộc riêng về y mà y tìm thấy được trong quá trình cầu đạo vất vả.
Y phải thông hiểu tri thức của cả Nhân tộc và Hải tộc, dung hợp thân thể Nhân tộc và Hải tộc, nắm chắc vận mệnh chúa tể hiện thế hai đời, hai thân đều đạt đến đỉnh cao, hai đạo hợp nhất cùng tiến, hòa quyện thăng hoa vô hạn. Ở trạng thái tuyệt đỉnh siêu phàm này tiến lên một bước, đạt thành Siêu Thoát! Hết chương 3750.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad