Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3676 - Còn muốn hỏi mấy lần nữa?



Chương 3676 - Còn muốn hỏi mấy lần nữa?




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hạ Dự Bạch phớt lờ lời khích lệ của Dương Liễu, nâng trường kiếm lên, muốn đi chém giết hải thú. Nhưng khóe mắt liếc qua, nghĩ lại nghĩ, vẫn vươn tay quơ một cái, giật xuống một mảnh vải màu đỏ từ lá cờ hiệu trong tửu lâu… Sau đó tùy ý quấn quanh cánh tay rồi buộc vào.
Dương Liễu ngạc nhiên hỏi: “Hạ huynh làm cái gì vậy?”
Hạ Dự Bạch chỉ nói: “Ta đã quen tự chịu trách nhiệm với vận mệnh của mình, Hoài đảo gặp nguy nan, sao ta có thể trơ mắt ra nhìn? Ta cũng phải giết vài con hải thú!”
Dương Liễu chỉ vào cánh tay hắn ta: “Ta hỏi cái này.”
“À.” Hạ Dự Bạch bay về phía trước với vẻ mặt vô cảm: “Làm cái băng quấn tay màu đỏ đơn giản, tiện phân chia địch ta.”
Dương Liễu cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói được không đúng chỗ nào, cũng tiện tay cắt một mảnh vải quấn lên: “Nhất định phải là màu đỏ sao?”
“Tùy ngươi!” Bạn rượu họ Hạ đã mất hết kiên nhẫn.
Cho đến khi theo kịp Hạ Dự Bạch, tới gần con voi khổng lồ có vảy kia, y mới nhận ra điều không đúng là gì: “Không đúng! Hải thú và người ngươi còn phân không rõ hay sao. Cần gì băng quấn tay?”
Cuối cùng Hạ Dự Bạch không chịu nổi nữa, quát lên: “Sao mà ngươi nói lắm vậy, ngay cả Chân Long cũng không chặn được miệng của ngươi? Năm nay là năm tuổi nên ta cẩn thận chút, được chưa? Hả? Còn muốn hỏi mấy lần nữa?”
Theo Võ An Hầu tới Yêu giới kiến công lập nghiệp, còn chưa kịp xuất sư thì Võ An Hầu đã thất thủ trước.
Theo Võ An Hầu tới Mê giới kiến công lập nghiệp, còn chưa kịp xuất sư thì đã bị Kỳ Tiếu đuổi đi.
Một mình đến Hoài đảo chờ Hầu gia và Phương Nguyên Du, một thân tài hoa không có chỗ thi triển, ngày ngày mượn rượu giải sầu, thổn thức nhân sinh. Trong cơn nửa tỉnh nửa say chợt ngẩng đầu một cái, Hoài đảo đã sắp xong rồi!
Mẹ nó chứ đây là đảo lớn số một vùng gần biển, lưng dựa Mê giới, ôm ấp quần đảo, chiếm diện tích cực lớn, nhân khẩu ngàn vạn, là sơn môn của Điếu Hải Lâu – bá chủ hải ngoại!
Cũng không chứa chấp được ta?
Hạ Dự Bạch tuy luôn miệng bảo không tin vận số, không tin vận số, nói cường giả thắng vận, thậm chí còn chất vấn Khương Hầu gia không dẫn theo mình đi xuất chinh có phải phụ lòng cường giả. Nhưng ở trong quán rượu ngẩng đầu một cái, đã thấy rồng đánh Thiên Nhai Đài… Hắn ta quyết định ít nhiều gì cũng nên tin một chút.
Cái thứ này quá tà môn!
Thực lực của hải thú trấn thủ Thanh Ngao Tiều không hề tầm thường, nhưng dưới kiếm của Hạ Dự Bạch, đều bị lột da róc xương một cách dễ dàng.
Dương Liễu ở bên cạnh có hơi bất an, người bạn rượu tên Hạ Dự Bạch này có đam mê không giống với người thường sao? Một con hải thú mất khống chế, giết thì giết thôi, cứ nhất định phải chặt nhỏ như vậy sao?
Vảy ra vảy, xương ra xương, máu đi đằng máu, còn phân nội tạng! Sao hả, muốn nấu canh?
“Ngươi đang… đang làm cái gì?” Dương Liễu tận lực tỏ ra bình tĩnh hỏi thăm.
Chàng trai tuấn mỹ như ngọc trước mặt vẫn đang chuyên chú dùng kiếm mổ xẻ tim con thú khổng lồ, hờ hững đáp: “Ta xem nguyên nhân mất khống chế nằm ở đâu.”
Lý do này còn chấp nhận được.
Dương Liễu thở dài một hơi: “Có liên quan đến quả tim này?”
Hạ Dự Bạch xẻ trái tim thành mấy trăm phần, nhìn kỹ từng phần, còn tới gần hít thử, sau đó nói: “Không liên quan.”
“Vậy thì liên quan đến lá gan này, gan à, cửu chuyển đại tràng, có liên quan?” Dương Liễu nhíu mày nhìn đống bèo nhèo dưới đất, phấn trát trên mặt xô cả vào nhau.
Hạ Dự Bạch mang tới một chút nước, kiên nhẫn rửa trường kiếm: “Đều không có.”
Dương Liễu dùng khăn tay che mũi, vô cùng ghét bỏ: “Vậy ngươi còn ở đây chặt chém nửa ngày y như đồ tể?”
Hạ Dự Bạch nhìn y bằng ánh mắt khi nhìn một thằng đần: “Xác định không có liên quan cũng là một xác định rất quan trọng.”
“Thu nhỏ phạm vi vấn đề đúng không, ta hiểu.” Dương Liễu nói với giọng không phục: “Có liên quan đến thần hồn?”
Hạ Dự Bạch gật đầu.
Hải thú mất khống chế đương nhiên có liên quan đến thần hồn! Tìm đại một tu sĩ cũng biết được điều này! Cần gì phải róc hết cả máu thịt xương cốt đến từng mảnh vảy như thế?
Dương Liễu tỏ vẻ quả nhiên là thế: “Có phải cấm chế bị ai động tay động chân hay không?”
Nhưng Hạ Dự Bạch lại lắc đầu: “Không có dấu vết bị ngoại lực can thiệp.”
“Ngươi có được không vậy, thấy rõ không? Được rồi.” Dương Liễu khoát tay nói: “Cũng đừng tra xét nữa, sư trưởng tông môn ta sẽ tự tìm ra nguyên nhân sau, chúng ta tranh hủ giết thêm mấy con hải thú mới là chính sự.”
Hạ Dự Bạch nhìn y, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không nhìn lầm.”
Dương Liễu nhíu mày: “Tự tin như vậy?”
“Làm quen lại một chút.” Hạ Dự Bạch nói: “Tại hạ Bạch Ngọc Hạ, đệ nhất môn khách dưới trướng Đại Tề Võ An Hầu.”
Cái tên Võ An Hầu này vừa được thốt lên, tu sĩ Điếu Hải Lâu đang tuần tra xung quanh đồng loạt đưa mắt nhìn về phía này!
“Lo làm chuyện của các ngươi đi!” Dương Liễu quát một tiếng, đuổi hết bọn họ đi.
Sau đó quay đầu lại, đánh giá Bạch Ngọc Hà từ trên xuống dưới một phen. Tên của thiên kiêu trong Hoàng Hà hội, y đã từng nghe qua.
“Nhân tài đắc lực như ngươi không theo Võ An Hầu tới Mê giới, mà lại ở trên Hoài đảo… Đây là kế hoạch của Võ An Hầu?”
Càng suy nghĩ mạch não của y càng rõ ràng, cảm xúc phẫn nộ khi bị lừa gạt dâng lên: “Ta nói vì sao lại có kẻ dám cướp bàn rượu của ta, thì ra tất cả đều đã được sắp đặt! Để tiếp cận ta, ngươi thật sự khổ tâm. Nói đi! Các ngươi có âm mưu gì?”
Bạch Ngọc Hà bỗng nghẹn họng.
Hắn ta phải giải thích chuyện Khương Vọng không mang theo mình tới Mê giới thế nào? Kỳ Tiếu không cho phép, hay hắn ta xui xẻo, nhưng mà lý do Dương Liễu tự suy diễn lại có vẻ đáng tin hơn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad