Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 758: Thử giết chết ta

Chương 758: Thử giết chết ta
Xét từ mỗi một công đoạn, thì nhiệm vụ lần này đều không thể bị tiết lộ.
Điền Hoán Chương cũng không biết nhiệm vụ của thế giới bí cảnh lần này.
Nhưng mà hôm nay y lại biết được một việc, chính là tin tức bí cảnh Thất Tỉnh Lâu lần này sẽ xuất hiện bảo vật tăng thọ đã bị lan truyền ra ngoài từ lâu. Mà người lan truyền tin tức này lại chính là Điền Hoán Chương!
"Là ta đấy, làm sao?" Điền Hoán Chương không hiểu, lúc Điền Thường đến cầu xin ông ta cũng không đề cập tình huống nhiệm vụ cụ thể, chỉ nói là không làm tốt chuyện mà Điền An Bình đã bàn giao.
Ông ta nhìn Điển An Bình với ánh mắt hơi nghiêm nghị, rồi không hài lòng nói: "Chẳng qua chỉ là phối hợp với bên phủ Trấn Quốc Nguyên Soái kia truyền ít tin tức giả mà thôi. Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Ngài lại còn có thể móc nối quan hệ với Trấn Quốc Đại Nguyên Soái?" Vẻ mặt Điền An Bình càng thêm lạnh lẽo.
Điền Hoán Chương thật sự có chút hoảng hốt đối với thái độ này của Điền An Bình, ông ta không muốn thừa nhận rằng mình có sợ hãi, nhưng lại không thể không thừa nhận. Vậy nên Điền Hoán Chương càng thẹn quá hóa giận.
"Là Văn Liên Mục sai người tìm tới cửa, nói là Vương Di Ngô - đệ tử quan môn của Quân Thần muốn nhờ ta giúp một chuyện. Vậy nên ta chỉ tiện tay mà làm thôi. Làm sao! Ngay cả chuyện nhỏ như thế này mà lão phu cũng không được làm chủ sao, còn phải bị ngươi chất vấn sao?"
Ông ta căm hận nói: "Ngay cả tộc trưởng đại nhân cũng sẽ không vì chuyện này mà nói lão phu!"
"Ha ha" Điền An Bình lắc đầu cười: "Chuyện này ta nhịn"
Nói rồi y lập tức ngừng cười, duỗi ngón tay điểm Điền Hoán Chương:
"Nhưng ta cũng chỉ nhịn ngài một lần cuối cùng này thôi. Báo cho ngài một câu. Người già rồi, thì chịu già đi. Đừng có cả ngày làm ít chuyện thành sự không có, bại sự có thừa nữa!"
"Điền An Bình!" Điền Hoán Chương giận tím mặt.
Lúc này, trong Thất Tỉnh Cốc vẫn còn không ít tộc nhân Điền Thị, ông ta lại là tộc lão đức cao vọng trọng của Điền thị, há có thể bị chỉ vào mũi sĩ nhục như thế?
"Ngươi chú ý thái độ khi nói chuyện với ta! Đừng suốt ngày không biết lớn nhỏ, ngươi thật sự cho rằng trong tộc không có ai trị được ngươi sao?"
Lời này đúng là miệng hùm gan sứa (1), cho dù có nổi giận thì ông ta cũng hiểu rõ chính mình không thể nào gây khó dễ cho Điền An Bình được, cho nên chỉ có thể mang gia tộc ra nói.
(1) Miệng hùm gan sứa: ngoài miệng nói năng hùng hổ, trong lòng sợ hãi nhút nhát.
"Mặc kệ có người trị được ta hay không, chí ít người đó không thể là ngài.
Tốt nhất ngài hãy nhớ kỹ điểm này, đừng tiếp tục chọc giận ta" Điển An Bình vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Điền Hoán Chương thì trợn mắt lên nhìn y, dường như sắp không áp chế được lửa giận.
Điền An Bình giơ hai tay lên, kéo theo xích sắt nối liền với gông xiểng.
"Hiện tại ta đã bị Nghiệt Xích khóa lại, chỉ có thể phát huy năm phần mười thực lựa. Làm sao, có muốn thử giết ta hay không? Giết chết một quái vật như ta, thì sẽ không có ai trách cứ ngài nữa. Không chừng ngài còn lập được công!"
"So sánh sức mạnh hiện tại giữa hai ta, thì phần thắng của ta thấp hơn một phần đấy!"
Trong ánh mắt của y lộ ra vẻ hưng phấn: "Thế nào, ngài có muốn thử một lần hay không?"
Điền Hoán Chương hiểu rõ, điều Điền An Bình nói là sự thật. Đúng là Nghiệt Xích đã áp chế một nửa thực lực của y, việc này thì không thể lừa người được. Như vậy so sánh về mặt thực lực, thì tỷ lệ thắng của ông ta là rất lớn.
Nhưng mà liều mạng tranh đấu với loại người như Điền An Bình...
Điền Hoán Chương nổi giận đùng đùng, rồi trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi: "Ta tính toán gì với một vãn bối như ngươi!"
Lựa chọn của Điền Hoán Chương không hề khiến Điền An Bình bất ngờ. Nếu như Điền Hoán Chương có cái dũng khí kia thì với tu vi Ngoại Lâu Cảnh này, cũng không đến nỗi khiến y coi thường.
Có thể tu hành đến loại cảnh giới như Ngoại Lâu Cảnh này, thì nhất định đã từng chiến thắng vô số thời điểm gian nan, nhất định cũng từng hơn người khác một bậc về sự dũng cảm và tính tình.
Thế nhưng có rất nhiều người, ở trong tháng năm dài dằng dẫng đã chậm rãi lạc lối trong vinh hoa vô tận, dần dần đánh mất sự hăng hái và dũng khí mà năm đó mình từng có khi leo được đến vị trí này.
Điền Hoán Chương tuyệt đối không phải là ví dụ duy nhất, ngược lại, những người như thế ngày càng nhiều lên.
Bọn họ có được một lượng lớn tài nguyên, cướp đoạt hàng loạt cơ hội, nhưng bản thân lại không có dũng khí dám nghĩ dám làm.
Còn những người đến sau, những người chân chính có ý chí tiến lên thì ngay cả cửa cũng không thấy.
Theo Điền An Bình, những người này đã là cành cây mục nát trên đại thụ, là sâu gạo, là kẻ vô tích sự, là những thứ vướng víu trên con đường tiến lên rộng lớn của Điền thị.
Đương nhiên, đối với rất nhiều người và rất nhiều thế lực mà nói, thì sâu gạo Ngoại Lâu Cảnh dù sao cũng là tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh, là cường giả một phương, là sức chiến đấu vô cùng khả quan.
Chỉ là tiêu chuẩn của thế nhân không được Điền An Bình đặt trong mắt thôi.
"Văn Liên Mục, Vương Di Ngô" Điền An Bình lẩm nhẩm tên của hai người này: "Chuyện này ngày càng thú vị rồi"
Một Thất Tinh Cốc rộng lớn, rất nhanh đã trống rỗng.
Mà một mình Điền An Bình đứng ở trong cốc, nhìn lên bầu trời như phát ngốc.
Tiểu Đồng đánh giá Khương Vọng từ trên xuống dưới từ trái qua phải, trong đôi mắt to tròn là sự kinh ngạc nồng đậm.
Ổ trong lòng nàng, tiểu thư nhà nàng chính là nhân vật lợi hại nhất, và tất nhiên cũng sẽ là người đoạt được giải nhất ở bí cảnh Thất Tinh.
Nhưng không nghĩ tới hạng nhất này lại bị tên giả hỏa hay ngượng ngùng như Khương Vọng đoạt được.
"Haizz, cô nương gia cần phải rụt rè một tí, dù có đẹp đến mấy thì ngươi cũng không thể cứ nhìn như thế được"
Khương Vô Tà khẽ cười chế giễu, bước một bước lên ngăn giữa nàng và Khương Vọng, cản trở tầm mắt của nàng: "Tiểu Đồng, sao nào, không nhận ra Cô? Mà ngay cả bắt chuyện cũng không bắt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad