Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1910: Tin tức tốt (1)

Chương 1910: Tin tức tốt (1)
"Đàn ông đều như nhau cả! Bội tình bạc nghĩa, vong ân phụ nghĩa!" Trúc Tố Dao giận dữ: "Đi, trở về giết chết bọn họ!"
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu nói: "Sư phụ đã nói, không nên giết người khi không cần thiết. Giết người chỉ là một loại thủ đoạn, mà không phải mục đích."
Trúc Tố Dao nói: "Giết bọn họ không phải mục đích, mà mục đích giết bọn họ là vì để bọn họ không hại được kẻ khác!"
"Tỷ tỷ thông minh hơn ta, tỷ biết không phải như vậy." Trúc Bích Quỳnh nhìn nàng ta, nói: "Tỷ chỉ muốn giết người mà thôi."
Trúc Tố Dao sửng sốt, gằn giọng nói: "Ta phát hiện ngươi trở nên rất sắc bén. Không nghe lời tỷ tỷ, đúng không?"
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu nói: "Không phải."
"Vậy tại sao không ra tay? Hả?" Trong mắt Trúc Tố Dao tràn ngập thù hận: "Luôn mồm sư phụ, ngươi còn tin tưởng cái gọi là sư đồ sao? Có phải đã quên đi lão yêu bà Bích Châu kia đã đối xử với ngươi như thế nào rồi đúng không?"
Trúc Bích Quỳnh thấp giọng nói: "Sư phụ khác với Bích Châu bà bà. Với lại Bích Châu bà bà..."
Nàng đưa mắt nhìn lên, cẩn thận dè dặt nhìn về phía gương: "Ít nhất bà ấy đối với tỷ tỷ... thật rất tốt."
Trúc Tố Dao bỗng tức giận như điên: "Ta không cần bà ta tốt với ta, chính ta cũng có thể chăm sóc chính mình. Ta cần bà ta tốt với ngươi, ta muốn bà ta tốt với ngươi!"
Nàng ta rơi lệ, trong nước mắt ẩn chứa hận và oán, hai tay vặn vẹo thành móng vuốt, hầu như muốn thoát khỏi mặt gương, như muốn xé nát yết hầu của kẻ nào đó vậy: "Bà ta đã đáp ứng ta! Trước khi ta tiến vào bí cảnh Thiên Phủ, bà ta đã đáp ứng ta!"
Trúc Bích Quỳnh im lặng.
Một lúc lâu sau, khi Trúc Tố Dao bình tĩnh trở lại.
Nàng mới đặt tay lên mặt gương, như đang xoa nhẹ gương mặt tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, không nên khó chịu... tỷ muốn giết người. Chúng ta đổi một mục tiêu khác đi."

"Đang làm gì đó?" Trong hang động không ánh sáng, Triệu Huyền Dương bỗng nhiên hỏi.
"Suy nghĩ đạo thuật." Khương Vọng thuận miệng đáp.
"Đạo thuật gì?" Triệu Huyền Dương hứng thú hỏi: "Nói ra để ta trau chuốt thêm chút?"
Khương Vọng đắm chìm trong thế giới đạo thuật, nói mà không cảm xúc: "Miễn đi."
Hắn đã ở trong tòa Ma quật thượng cổ không biết vị trí cụ thể này đã ròng rã ba ngày.
Mặc dù nơi đây không ánh sáng, không thấy được cảnh ngày đêm thay đổi, thế nhưng Khương Vọng vẫn âm thầm nhớ kỹ thời gian.
Từ khi trốn vào Ma quật thượng cổ, quả nhiên Khổ Giác không tiếp tục đuổi theo.
Bởi vì Triệu Huyền Dương hạn chế, Khương Vọng không thể tùy ý đi lại, không thể kết nối Thái Hư Huyễn Cảnh, không thể thăm dò Nội Phủ. Thế nhưng cũng may vẫn còn hai đạo thuật siêu phẩm "Diễm Hoa Phần Thành" và "Long Hổ", có thể để hắn từ từ suy ngẫm.
Triệu Huyền Dương "hứ" một tiếng: "Ngươi hoàn toàn không biết ngươi bỏ qua bao nhiêu cơ hội tốt!"
"Hoàn toàn chính xác." Khương Vọng bình tĩnh nói: "Nếu không gặp được ngươi, ta còn thực sự không hưởng thụ được cuộc sống của tù nhân."
Triệu Huyền Dương im lặng một lát, nói: "Không phải ta, cũng có những người khác tới."
Y ngẫm nghĩ, lại cười đắc ý: "Ây không đúng, cái tên ngu xuẩn Thuần Vu Quy kia, chắc chắn không nghĩ tới ngươi sẽ trốn tới Cảnh quốc, chưa biết chừng thật sự sẽ để ngươi chạy trốn... cũng may là ta!"
Y nhìn vẻ mặt của Khương Vọng, rốt cục cũng không có ý tứ cười tiếp. Ho một tiếng, đứng dậy rời khỏi hòn đá.
"Vậy, ta đi ra ngoài một lát. Ngươi thành thật chút, không nên giở trò."
Đang nói chuyện, bước chân y nhoáng một cái, đã một mình rời khỏi nơi này.
Khương Vọng giữ im lặng, cũng không có bất cứ động tác thừa thãi nào cả, vẫn y nguyên yên lặng ngồi nơi đó, giống như vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật.
Rõ ràng là hắn biết được Triệu Huyền Dương ra ngoài làm cái gì, đơn giản là ngắn ngủi rời khỏi phạm vi Ma quật, tiếp thu một vài tin tức tình báo... Triệu Huyền Dương nói là muốn hoàn thành nhiệm vụ áp giải dưới sự truy kích của một vị Chân Nhân đương đại, tương đương với việc khi trước hắn muốn chạy trốn dưới sự lùng bắt của Triệu Huyền Dương vậy. Thế nhưng bản chất lại có sự khác nhau.
Hắn là chân chính một mình một người chạy trốn, chỉ có thể dựa vào bản thân. Về phần Triệu Huyền Dương, mặc dù không dùng cường giả chân chính ra mặt ngăn cản Khổ Giác, thế nhưng vẫn luôn có người truyền tới tin tức cho y. Chớ nói chi Cảnh quốc liên tục tạo áp lực lẫn lừa dối Khổ Giác...
Làm sao có thể... công bằng tuyệt đối chứ?
Khương Vọng rõ hơn một điều là, vào giờ phút này, hắn vẫn luôn bị Triệu Huyền Dương chú ý tới.
Cho nên hắn thật không làm bất cứ động tác nào cả.
Không bao lâu, Triệu Huyền Dương trở về.
"Có một tin tức tốt, ngươi có muốn nghe hay không?" Y cười hỏi.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, hỏi: "Tin tức này 'tốt hay xấu' là đối với ngươi, hay là đối với ta?"
Triệu Huyền Dương sửng sốt, cười khổ nói: "Ta còn tưởng sau khi ở chung vài ngày như vậy, chúng ta đã là bạn bè rồi chứ. Ngươi lại lần nữa để cho ta ý thức được vấn đề lập trường giữa chúng ta."
"Ngươi là thiếu bạn tới mức nào? Hoặc là nói, bạn bè có tràn lan tới mức nào?" Biểu lộ của Khương Vọng cũng không nghiêm túc, nội dung nói chuyện lại rất nghiêm túc: "Nào có đưa bạn bè vào trong chỗ chết chứ?"
Triệu Huyền Dương ngẫm nghĩ, nói: "Ta chỉ đơn giản là cảm thấy ngươi thú vị, rất là thú vị... thế nhưng ngươi là đúng. Từ khi chúng ta ra đời bắt đầu, phương hướng đã khác biệt."
Vào thời điểm này, Khương Vọng lại mỉm cười: "Từ khi ra đời, thật ra phương hướng của chúng ta là giống nhau, khi còn nhỏ ta cũng muốn đi tới Ngọc Kinh Sơn tu hành đây!"
Triệu Huyền Dương không hỏi, tại sao hiện tại hắn lại ở Tề quốc.
Chỉ là cười nói: "Vậy thì thật tiếc nuối."
Không biết Khương Vọng nghĩ tới điều gì, ánh mắt buồn vô cớ: "Đúng vậy..."
Mắt thấy bầu không khí trở nên trầm lặng, Triệu Huyền Dương chuyển chủ đề lại: "Tin tức tốt mà ta nói, đương nhiên là đứng tại góc độ của ngươi rồi."
Khương Vọng mỉm cười: "Không ngại nói chút chứ."
Triệu Huyền Dương hắng giọng, nghiêm túc nói: "Vào buổi sáng hôm nay, Sở quốc phát ra quốc thư, biểu thị sẽ nghiêm túc chú ý vụ án quán quân Hoàng Hà Hội thông đồng Ma tộc, nói rằng quán quân Hoàng Hà Hội mang ý nghĩa trọng đại, không thể khinh nhục. Minh ước Tru Ma Thượng Cổ có liên quan rất rộng, Cảnh quốc không thể chuyên quyền độc đoán. Cũng yêu cầu phái người tham dự kiểm tra đối chiếu chứng cứ liên quan tới vụ án này."
Y chống cằm, nói: "Hình như lúc trước ngươi định đi tới Sở quốc đúng không, ngươi có bạn tại Sở quốc sao? Bạn bè khắp thiên hạ mà! Lại còn có vẻ như có lực ảnh hưởng rất lớn nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad