Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 958: Hận trời bất công

Chương 958: Hận trời bất công
Kể từ đây, Ngũ Phủ Hải của Khương Vọng đã thay đổi.
Ở dưới cùng là biển rộng vô biên, trên mặt biển là Thiên Địa Cô Đảo rộng lớn lại sinh cơ bừng bừng, Thông Thiên Cung cổ xưa hùng vĩ hiện hóa thành Đạo Mạch Đằng Long, ngừng lại trên cô đảo đó.
Mà trên bầu trời phía trên cô đảo đã xuất hiện tầng mây, một mảnh phế tích cung điện đang lơ lửng trên tầng mây kia.
Lại đi lên phía trên tầng mây nọ, đó là Nội Phủ đầu tiên mang theo hình dạng xích dương.
Kỳ cảnh này không giống với bất cứ người tu hành nào.
Đến tận thời khắc này, đương nhiên Khương Vọng đã rõ, không biết vì nguyên nhân gì mà hắn "Có được" Vân Đỉnh Tiên Cung.
Hoặc có thể nói là bị Vân Đỉnh Tiên Cung cưỡng ép vào ở.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, có lẽ hắn đã đạt được truyền thừa của Vân Đỉnh Tiên Cung.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết mình được truyền thừa cái gì.
Vân Đỉnh Tiên Cung cũng đã tiến vào Ngũ Phủ Hải của hắn, lơ lửng ở dưới Nội Phủ đầu tiên, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không biết gì về Vân Đỉnh Tiên Cung cả.
Có lẽ Vân Đỉnh Tiên Cung đã từng cực kỳ huy hoàng, cực kỳ vĩ đại, nhưng sự thật chính là, hiện tại Khương Vọng chỉ có được một phế tích tĩnh mịch không người. Thần công, bí thuật, pháp khí, bảo bối, bí truyền cổ đại gì gì đó... Tất cả đều không có.
Hắn còn đang hoang mang không thể hiểu được thì cảnh di quang chuyển.
Thời gian trên Trì Vân Sơn sắp kết thúc, hoặc có thể nói là sức mạnh duy trì đủ loại biến hóa trên Trì Vân Sơn đã không còn cách nào duy trì.
Vân Du Ông và Đấu Miễn bị đồng thời đẩy ra khỏi cảnh tượng quá khứ của Trì Vân Sơn, họ ngã xuống bên ngoài Đình Nghênh Khách.
Tiểu đình nằm ở Sơn Nam Trì Vân Sơn lại hồi phục dáng về rách nát ban đầu.
Mà lúc này, kim quang trên người Đấu Miễn đã ảm đạm đi, hiển nhiên hắn không thể tiếp tục duy trì Đấu Chiến Kim Thân.
Vân Du Ông cực kỳ thù hận hắn, nhưng sau khi ngã ra khỏi Đình Nghênh Khách, gã lại không chọn cách lập tức nhân cơ hội giết chết hắn, ngược lại cất bước bay nhanh về hướng đỉnh núi.
Bởi vì ngay vào lúc ngã ra Đình Nghênh Khách, gã đã cảm ứng được sự biến hóa trên đỉnh Trì Vân Sơn, biết thang mây đã hiện, Vân Đỉnh Tiên Cung đã mở!
Gã đã đánh cuộc tám mươi năm thọ mệnh vào nơi này, nếu không thể đi vào Vân Đỉnh Tiên Cung, đoạt được truyền thừa, vậy chính là sự thất bại rõ đầu rõ đuôi, sống không bằng chết.
Gã gần như bùng nổ tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời này, như mũi tên rời cung xông thẳng lên đỉnh núi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thang mây tan biến, nhìn thiếu niên với khuôn mặt thanh tú kia bước vào lỗ trống thật lớn trên vòm trời.
Thậm chí gã bay nhanh lao lên, vọt tới phía trước lỗ trống, cái lỗ khổng lồ đại diện cho con đường bước vào Vân Đỉnh Tiên Cung kia lại vô tình mà khép lại với gã.
Quá tàn nhẫn!
Trời cao quá mức bất công, vận mệnh quá mức tàn nhẫn!
Gã vứt bỏ khả năng thần thông, bước vào Ngoại Lâu trước, gã vứt bỏ tám mươi năm thọ mệnh, trả giá tất cả của mình. Gã đánh bại Đấu Miễn của Đấu Thị Đại Sở ở Đình Nghênh Khách, thắng được bí lệnh ra vào Vân Đỉnh Tiên Cung. Cuối cùng Vân Đỉnh Tiên Cung lại bị một tiểu tử không biết từ đâu tới đây chiếm hữu?
Bọn chúng không làm cái gì cả, bọn chúng khiếp đảm co rúm chỉ mong nhân cơ hội lấy đi Quả Thần Thông mà thôi!
Nhưng hiện tại, không chỉ Quả Thần Thông là của bọn chúng, ngay cả Vân Đỉnh Tiên Cung cũng thuộc về bọn chúng.
Thiên lý ở đâu?
Vân Du Ông càng nghĩ càng hận, gã lập tức quay người, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Vũ còn đứng trên đỉnh Trì Vân Sơn.
"Lăng Tiêu Các đại tiểu thư!" Gã cười dữ tợn: "Diệp Lăng Tiêu sẽ trả giá cái gì vì ngươi? Ví dụ như bảo vật tăng thọ?"
Cho dù là ở Trì Vân Sơn, ba tòa Thánh Lâu của gã vẫn đang chiếu rọi sáng ngời.
Diệp Thanh Vũ đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa, yên lặng tăng mạnh phòng ngự của Thất Sắc Kỳ Vân Xa, lạnh nhạt đáp lại: "Vì ta, đương nhiên người bằng lòng làm mọi thứ, cũng cho ngươi được bất cứ cái gì ngươi muốn. Nhưng vấn đề duy nhất là...
Ngươi dám tìm người không?"
"Phương thức giao dịch cũng không chỉ có một kiểu." Vân Du Ông đáp xuống: "Chưa chắc ta cần tìm ông ta!"
Tay gã ấn pháp ấn, thế như băng sơn, một Sơn Tự Ấn đã trực tiếp đánh vào màn hào quang màu xanh biển kia. Đè cả hào quang màu xanh và Thất Sắc Kỳ Vân Xa bên trong hào quang đó xuống mặt đất.
Diệp Thanh Vũ ấn quyết để dẫn động xích kỳ. Lửa cháy hừng hực dâng lên, toàn bộ đỉnh Trì Vân Sơn bỗng trở thành biển lửa, nàng bức lui Vân Du Ông.
Cờ xí màu xanh lục lại động, chỉ một thoáng đã phi diệp như đao, dày đặc mà hung mãnh, gân như bùng nổ chém văng Sơn Tự Ấn như ẩn như hiện kia.
Mà hai Mặc Võ Sĩ bốn cánh đứng ở hai bên đã nhận được lệnh của nàng, cầm hắc đao trong tay bay vọt tới, cùng đánh về hướng Vân Du Ông.
Hàng loạt động tác này nước chảy mây trôi, hoàn toàn không tạm dừng. Đối mặt với Vân Du Ông cảnh giới cao hơn vượt bậc mà Diệp Thanh Vũ vẫn thể hiện ra ý chí chiến đấu tương đương kinh người.
So với lúc trước, khi còn ở trong trận hung thú triều thành Tam Sơn kia, quả thực là xưa đâu bằng nay. Xem ra tuy chưa từng giết người, nhưng đủ loại thí luyện mà Diệp Lăng Tiêu an bài cho nàng cũng cực kỳ hữu hiệu.
Dù sao cũng là Chân Nhân đương thời, sau khi thành tựu Chân Nhân, ông ta cũng dùng hết sức lực để bồi dưỡng nữ nhi của mình. Dưới tình huống như vậy, Diệp Thanh Vũ muốn không mạnh cũng khó.
Lúc này Vân Du Ông chau mày.
Biểu hiện của Diệp Thanh Vũ làm gã bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.
Đúng là Mặc Võ Sĩ bốn cánh trân quý, cũng rất mạnh, nhưng chung quy chỉ có chiến lực Nội Phủ, căn bản không ngăn được gã.
Điều làm gã thật sự đau đầu là chiếc Thất Sắc Kỳ Vân Xa tạm thời không nhìn ra sơ hở, và cả bóng người lúc này đang vọt lên từ sườn núi —— Đấu Miễn!
Gã cảm thấy mình khó giữ được vẹn toàn, vì tranh đoạt Vân Đỉnh Tiên Cung nên gã không lập tức giết chết Đấu Miễn. Hiện tại không đoạt được Vân Đỉnh Tiên Cung, quay đầu tính vớt vát tổn thất với Lăng Tiêu Các thì phải đối mặt với biến số Đấu Miễn này.
Cứ như số mệnh sắp xếp đã bị định trước như vậy, gã làm cái gì cũng không thuận lợi.
"Vân Đỉnh Tiên Cung đã bị tiểu tử họ Độc Cô kia nhanh chân giành được!"
Vân Du Ông áp đảo tạp niệm, lập tức hô lớn: "Đấu Miễn, cùng ta bắt lấy Diệp Thanh Vũ, uy hiếp tiểu tử kia, chúng ta còn có cơ hội cướp đoạt Vân Đỉnh Tiên Cung! Chúng ta chia đều tất cả thu hoạch!"
Gã liên tục thúc giục, cứ như mình và Đấu Miễn là đồng minh kiên cố không phá vỡ nổi mà không phải thù địch sinh tử gì:
"Mau một chút! Chờ tiểu tử kia kế thừa được Vân Đỉnh Tiên Cung rồi đi ra, hắn mượn dùng sức mạnh tiên cung thì tất cả chúng ta sẽ bị càn quét!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad