Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1691: Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ

Chương 1691: Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ
Nhị hậu, chuột đồng hóa chim cun cút!
Hắn ta bước nhanh tới, tay áo bổng bềnh. Cổ kiếm Chúc Minh được truyền thừa lâu đời tại thư viện Long Môn, dường như một cây bút vẽ, vẽ ra cảnh xuân đầy sức sống.
Ngọn gió hóa thành chuột đồng ngây thơ chân thành, chạy tán loạn bốn phía, rồi từng con lại vùi đầu vào trong lòng đất.
Mà ánh kiếm trên thân kiếm Chúc Minh thoát kiếm bay ra, hóa thành từng con chim có một sợi lông cong trên đầu, bay tới bay lui, tự do vô cùng.
Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ.
Thấy vậy, Hứa Tượng Càn khen ngợi: "Với tuổi tác của nó, vậy mà có thể vận dụng hai kiếm Kinh Trập, Thanh Minh tới cảnh giới như thế này, thật sự là thiên phú kiếm thuật tuyệt đỉnh!"
"Không chỉ như vậy!" Tử Thư thuận miệng nói: "Trong các đệ tử trẻ tuổi của thư viện Long Môn, chỉ có ba người thông tu Kiếm điển Nhị Thập Tứ Tiết Khí, sư huynh Ân Văn Hoa chính là một trong số đó."
Hứa Tượng Càn nhíu mày, nói: "Ngươi nói, là thông tu Kiếm điển Nhị Thập Tứ Tiết Khí?"
Lý Long Xuyên rất rõ ràng, mặc dù Hứa Trán Cao là kẻ không đứng đắn lắm, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng tốt. Hắn ta đã nghi ngờ về điều này, đã nói rằng chuyện thông tu Kiếm điển Nhị Thập Tứ Tiết Khí kiếm là một chuyện vô cùng khó khăn.
Trên thực tế, đâu chỉ là "khó khăn" có thể diễn tả?
Kiếm điển Nhị Thập Tứ Tiết Khí bao hàm toàn diện, được xưng là "Điển thế chi kiếm".
Ý này chính là Kiếm điển này có thể xưng là kinh điển vạn thế, cũng là quyển sách mà người luyện kiếm nào cũng nên tham khảo.
Là Kiếm điển trấn viện của thư viện Long Môn.
Mọi người nhắc tới, đều nói bộ Kiếm điển này là do Long Môn Sơn chủ Diêu Phủ sáng tạo ra. Thế nhưng Diêu Phủ lại nhiều lần cường điệu rằng bộ Kiếm điển này cũng không phải do một mình ông sáng tạo, chỉ nói đây là cộng đồng tâm huyết các đời cường giả của thư viện Long Môn.
Sau khi xem xong bộ Kiếm điển Nhị Thập Tứ Tiết Khí thì hoàn toàn chính xác không phải do một mình Diêu Phủ sáng tạo ra, thế nhưng cũng rõ ràng cho thấy vị Đại Nho này đã tổng kết vô số kiếm thuật ưu tú của thư viện Long Môn, tự mình chỉnh lý, biên soạn, dung hợp, bổ sung, thăng hoa mới trở thành một bộ kiếm điển tuyệt thế.
Có gần một nửa kiếm thuật là tổng kết trên cơ sở tiền nhân để lại. Một nửa kia, lại là một mình ông ta sáng tạo ra. Cuối cùng dung hợp bọn chúng thành một, tạo thành Kiếm điển Nhị Thập Tứ Tiết Khí, cũng không biết đã tiêu hao bao nhiêu công sức và tâm huyết.
Không có Diêu Phủ thì không thể làm nổi chuyện này.
Dựa vào bộ Kiếm điển này, cống hiến của Diêu Phủ đối với thư viện Long Môn cũng đủ chen vào năm vị trí đầu trong các đời Sơn chủ.
Bởi vậy cũng có thể suy ra, bộ Kiếm điển này mạnh mẽ như thế nào.
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm, mỗi một kiếm đều là một bộ kiếm thuật đặc sắc. Phần lớn đệ tử chân truyền của thư viện Long Môn đều chỉ tập trung tu luyện một vài kiếm trong đó, luyện là cả một đời.
Cũng không phải tu luyện càng nhiều lại càng tốt.
Cho dù là tu sĩ siêu phàm, mỗi ngày cũng chỉ có hai mươi tư tiếng, cần làm cái gì, không nên làm cái gì đều có sắp xếp riêng.
Tu hành kiếm thuật cũng không thể ăn gian, từ nắm giữ tới sử dụng một môn kiếm thuật đều cần khổ luyện rất nhiều, còn cần hao tâm tổn trí rèn luyện. Ham muốn thông hiểu chư pháp, kết quả lại thường là không hiểu cái gì.
Những tu sĩ lớn tuổi khó khăn tăng trưởng cảnh giới tu hành, khó mà tiến thêm, thông tu Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm cũng không phải không có khả năng.
Thế nhưng những thiên kiêu như Ân Văn Hoa, lại tiêu thời gian cho loại sát pháp như Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm này, thật sự là lẫn lộn đầu đuôi, chậm trễ tu hành. Làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Tử Thư vẫn đang quan sát trận đấu phía trên, chỉ cười nói: "Ha ha, cũng không khó lắm mà. Chiếu tỷ tỷ cũng thông tu đó!"
"A ha ha" Hứa Tượng Càn gượng cười.
Thư viện Thanh Nhai và thư viện Long Môn đều thuộc bốn thư viện lớn nhất thiên hạ, hắn ta rất hiểu độ khó khi thông tu Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm là như thế nào.
Lời này của Tử Thư, làm cho hắn ta không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, Chiếu Vô Nhan nói: "Tại nội phủ thứ hai, Ân sư đệ đã gỡ xuống Không Minh Kiếm Tâm. Môn thần thông này còn được xưng là 'tâm tính linh động mà sáng suốt, thấy được vạn kiếm chỉ tông. Cho nên trên việc tu hành kiếm thuật, hắn ta tu luyện nhanh hơn nhiều so với thiên tài bình thường"
Giọng nói ung dung, như mây trôi, cũng an bình như trăng sáng.
Hứa Tượng Càn ậm từ, nói: "Hóa ra là như thế"
Khó được không thuận cán bò lên.
Thực ra cũng đã kích động vô cùng.
Đúng là loại cảm giác này... thực sự là cảm giác này.
Nàng ta luôn có thể xoa dịu trái tim của ngươi một cách dễ dàng.
Khi ở cạnh nàng, có được cảm giác an bình mà ở bên người khác không có được.
Xét tới dung nhan mà nói, nàng cũng không tính là tuyệt sắc, còn lâu mới có thể so sánh với mỹ nhân như Dạ Lan Nhi.
Thế nhưng nàng lại có thể lay động trái tim của Hứa Tượng Càn, càng hơn bất cứ mỹ nhân nào.
Cũng bởi vì loại khí chất này.
Trong thư viện Long Môn, nàng rất được kính trọng và yêu mến, là tồn tại bất khả xâm phạm trong lòng của vô số đệ tử tuổi trẻ.
Mà ở ngoài thư viện Long Môn, người mến mộ nàng cũng như cá diếc sang sông.
Như những thanh niên tài tuấn Hứa Tượng Càn của thư viện Thanh Nhai, Dương Liễu của Điếu Hải Lâu,... cũng không phải là hiếm có.
Nàng có vẻ mỹ lệ riêng của bản thân.
Đó là một loại mị lực càng hơn ngũ quan xinh đẹp mê người.
Hứa Tượng Càn phải dùng nghị lực rất lớn, mới có thể làm cho ánh mắt của mình đưa trở lại đài diễn võ.
Mà trên trận, đối mặt "Thanh Minh thức thứ hai" của Ân Văn Hoa.
Lựa chọn của Đặng Kỳ là...
Hướng phía trước.
Mặt nạ thanh đồng nặng nề làm cho người ta không thể thấy được mặt mũi của hắn ta, thế nhưng thân hình của hắn ta rất hoàn mỹ, vai rộng eo hẹp, vạt áo tung bay. Năm ngón tay cầm kiếm thon dài mà mạnh mẽ, có cả mỹ cảm lẫn lực lượng.
Giờ phút này, kiếm khí của hắn ta bắn ra, trong tay đã không kiếm, thế nhưng vẫn duy trì dáng vẻ cầm kiếm.
Hắn ta vừa đi về phía trước, dáng vẻ tùy ý thản nhiên.
Tay đang khép hờ kia, đầu tiên bắn ra một tia kiếm khí theo ngón trỏ. Canh Kim kiếm khí màu ô kim rơi xuống mặt đất, làm cho mặt đất đài diễn võ bịt kín một luồng sáng màu ô kim.
Kiếm khí mà Ân Văn Hoa giấu trong lòng đất đã bị ngăn cản như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad