Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2175: Đồ hữu ngạo cốt (2)

Chương 2175: Đồ hữu ngạo cốt (2)
Nói tới đây, dường như Lâm Hữu Tà mới thu lại được cảm xúc, lại một lần nữa ngước đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ về phía Khương Vọng, hỏi: “Vì sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến người này?”
Tề quốc phát triển quá nhanh, mạnh lên quá nhanh, trong quá trình này, có quá nhiều người bị lờ đi…
Ban đầu Lệ Hữu Cứu không thuộc Bình Đẳng quốc. Tình huống của ông ta hoàn toàn không giống với Diêm Đồ.
Ông ta là mắc kẹt trong lịch sử huy hoàng và lụi bại của tứ đại thế gia Thanh Bài, không thể tìm thấy lối ra. Thân là Thanh Bài, nhưng lại bất lực trước cái chết của Lâm Huống. Lâm Huống ưu tú hơn ông ta nhiều như thế, mà lại chết đi dễ dàng như vậy, ông ta có thể làm gì chứ?
Tương lai của tứ đại thế gia Thanh Bài ở đâu? Đương nhiên ông ta rất hoang mang.
Ông ta lựa chọn khác với Ô Liệt, Lâm Hữu Tà, nhưng ông ta quan tâm tới Lâm Hữu Tà là thật.
Con người phức tạp như vậy.
Khương Vọng càng thấy nhiều, càng không dám dễ dàng nhận định một người.
Hắn chỉ nói: “Đỗ Phòng có một đồng hương, tên Cố Hạnh. Trước kia là tướng của Trục Phong quân, năm Nguyên Phượng thứ 38 đã giải trừ quân chức ra biển, hiện đang là đảo chủ Bá Giác đảo.”
Mắt Lâm Hữu Tà nhảy lên một cái.
Bá Giác đảo thuộc về Điền thị của Đại Trạch!
Mà nàng vốn vẫn nghi ngờ Điền gia!
Ô Liệt từ quan bao năm rồi, vẫn luôn bí mật điều tra Điền gia, đã nắm được khá nhiều manh mối, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa có được chứng cứ quan trọng nhất.
Nếu đảo chủ Bá Giác đảo Cố Hạnh có liên quan đến hành động của Đỗ Phòng năm xưa, không thể nghi ngờ gì, đây là một chứng cứ quan trọng trói Điền thị của Đại Trạch vào vụ án năm xưa của Lôi Quý phi!
“Ta đã biết.” Nàng nhìn chằm chằm Khương Vọng: “Tạ ơn!”
Dứt lời, nàng đứng dậy.
Nhìn nàng làm việc dứt khoát như vậy, Khương Vọng không nhịn được mà nói: “Thật ra cuộc đời rất dài, đã chờ được nhiều năm như vậy, cũng không cần nóng lòng nhất thời.”
Lâm Hữu Tà đưa tay vịn vào cửa xe, nhàn nhạt nói: “Nhưng Thập Nhất điện hạ chỉ có thể chết một lần này.”
Khương Vô Khí chỉ chết một lần này, Tề Thiên tử vì đó cũng chỉ thương tâm có một lần này.
Rất có thể, thời cơ tra rõ bản án ngày xưa sẽ không còn nữa.
Bởi vì đứa bé mổ từ bụng Lôi Quý phi lôi ra cũng không còn nữa…
Màn xe rủ xuống, đã không thấy bóng người đâu.
Chỉ có mùi cỏ nhàn nhạt chứng minh nàng đã từng ở đây.
Khương Vọng lặng lẽ thật lâu.
Nếu như…
Nếu như đương kim Hoàng hậu thực sự là chủ sử sau màn vụ án Lôi Quý phi gặp nạn năm xưa, Điền gia là cây đao năm xưa bà ta đã dùng.
Nếu như quả thực mọi hành động của Đỗ Phòng đều có liên quan tới Cố Hạnh, là do Điền gia khống chế, quán triệt thực hiện theo ý chỉ của đương kim Hoàng hậu.
Như vậy, gã ném thi thể Lâm Huống trước mặt Lâm Hữu Tà, ngoại trừ uy hiếp, còn có ý muốn hả giận.
Bất kể Lâm Huống làm gì, “không biết điều” tới cỡ nào, thì người cũng đã chết rồi, còn đi bắt nạt một cô bé ba tuổi để hả giận, thật sự là lòng dạ nhỏ mọn.
Nếu Hoàng hậu một nước lại nhỏ mọn như thế… há lại là cái phúc của thiên hạ sao?
Nếu người sau bức màn này là Hoàng hậu, thì quả thực có thể nói thông rất nhiều chuyện, có thể xâu chuỗi tất cả manh mối đang có.
Nhưng tại sao Hoàng hậu lại muốn hại Lôi Quý phi?
Mười bảy năm trước, thậm chí Khương Vô Khí còn chưa ra đời, thế lực Lôi gia cũng chỉ là thường thường, Lôi Quý phi có gì uy hiếp tới Hoàng hậu?
Nhất thời Khương Vọng nghĩ mãi vẫn không rõ.
Nhưng hắn đã hiểu rõ lựa chọn trong lòng mình.
Hắn cũng đang tìm kiếm đáp án.


Thời gian chầm chậm trôi qua, Khương Vọng vừa khắc khổ tu hành vừa chờ đợi tin tức.
Ảnh vệ điều tra chuyện Công Tôn Ngu bị cắt lưỡi, Lâm Hữu Tà điều tra đảo chủ Bá Giác đảo Cố Hạnh…
Khương Vọng không cần phải làm tất cả mọi việc, việc chuyên môn nên giao cho người chuyên nghiệp. Sức mạnh siêu phàm mới là gốc rễ của hắn.
Cho nên, hắn chờ đợi. Cho nên, hắn tu hành.
Nhưng nhà đầu tiên hắn đến là TrịnhThương Minh.
Đến giờ trăng lên, sương gió đã lạnh.
Từ trên xuống dưới Khương phủ, từ quản gia đến gã sai vặt đều đổi sang áo bông mới tinh.
Tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên.
Tốt xấu gì cũng có vài phần khí thế cao môn đại hộ.
Trịnh Thương Minh dẫm lên gió bắc mà đến, mặc võ phục, vô cùng linh hoạt, khí chất uy nghiêm càng rõ ràng hơn. Kinh doanh trong Bắc Nha lâu như vậy, hắn ta cũng dần dần tiếp nhận uy quyền của Trịnh Thế.
Bất kỳ Đô úy tân nhiệm tại Bắc Nha nào không được bọn họ chấp nhận đều rất khó thoát khỏi lự cảnh hưởng của bọn họ tại Bắc Nha.
Nhưng Khương Vọng cũng không nghi ngờ gì, nếu mình nhậm chức Đô úy Bắc Nha, nhất định sẽ hợp tác với hắn ta một cách cực kỳ vui sướng.
Bởi vì, hiện giờ Trịnh Thương Minh đã là một tiếp ban giả cực kỳ hợp cách, một người đủ tỉnh táo.
Rất rõ ràng cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Trịnh Thế càng là nhân vật nắm chắc chừng mực một cách tuyệt hảo, nhất định có thể khiến các phương đều thoải mái dễ chịu.
Chỉ là, có đôi khi sẽ cảm thấy tiếc nuối vô cớ, không còn thấy được Trịnh Thương Minh ban đầu kia nữa rồi.
Chuyện cũ năm xưa như gió bắc thổi qua lầu nam.
Khương Vọng mặc một bộ thanh sam, một mình đứng trong viện, một đóa diễm tiêu lóe lên trên đầu ngón tay.
Hoa lửa đốt thành một dải văn tự, chậm rãi chảy xuôi trong lòng.
Nếu chỉ xét riêng Diễm Hoa, môn đạo thuật độc đáo mà Tả Quang Liệt sáng tạo ra này không cùng cấp độ với đạo thuật hành hỏa của Khương Vọng, có mấy môn có thể cùng sóng vai.
Nó là cơ sở để đốt lên Diễm Hoa, gần như cũng có thể nói là thuộc hệ thống đạo thuật hành Hỏa của Tả Quang Liệt.
Với thuật này, Khương Vọng đã nở ra hoa của mình, quán chú sinh mệnh lực đặc biệt, cho nên Diễm Hoa hắn đốt lên đương nhiên sẽ khác với Tả Quang Liệt.
Trịnh Thương Minh bước vào trong nội viện, thấy đóa hoa lửa bập bùng này, cảm giác đầu tiên là “đẹp”, sau đó là thán phục sinh mệnh lực của nó.
“Diễm Hoa của ngươi đã vượt qua Tả Quang Liệt rồi phải không?” Hắn ta không nhịn được mà hỏi.
Đóa hoa lửa trên ngón tay Khương Vọng thu lại chỉ còn lại một đốm lửa, rơi vào đầu ngón tay, không hề lãng phí một tí đạo nguyên nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad