Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1483: Phong hoa (1)

Chương 1483: Phong hoa (1)
Ngụ ý là, mấy người Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triêu Vũ, Thôi Trữ, Lôi Chiêm Càn toàn bộ không bằng Khương Vọng.
Mà Kế Chiêu Nam thân là đệ tử Quân Thần, so ra lớn hơn Khương Vọng một vòng. Khương Vô Ưu đánh đồng cả hai thực ra cũng là xem trọng Khương Vọng hơn.
Đương nhiên mấy người này đều biết chuyện trên đài Thiên Nhai, cũng biết Khương Vô Ưu đặc biệt quan tâm đến Khương Vọng. Nghe nàng tạo thanh thế cho Khương Vọng cũng là chuyện đương nhiên.
"Ô?" Dường như Tề đế cũng thấy hứng thú, lại hỏi: "Nếu Trọng Huyền Tuân chưa phá cảnh, con cho rằng Khương Thanh Dương này còn có thể độc lĩnh phong tao không?"
Nếu không lấy được ngôi đệ nhất Nội Phủ, cần người ta nhường cho thì dĩ nhiên không được tính là độc lĩnh phong tao.
Khương Vô Ưu hiên ngang cười một tiếng đáp: "Nhi thần thấy rằng, dù Trọng Huyện Phong Hoa ở trước mặt, Khương Thanh Dương cũng sẽ không biến sắc!"
"Khụ khụ." Khương Vô Khí không nhịn được mà ho khan hai tiếng.
Với Khương Vọng y luôn giữ thái độ thưởng thức, tựa như đối đãi với bất kỳ nhân tài ưu tú nào trong nước. Nhưng y không cho rằng Khương Vọng có thể là đối thủ của Trọng Huyền Tuân.
Y đã tận mắt nhìn thấy Khương Vọng và biểu huynh Lôi Chiêm Càn chiến đấu thế nào, hiểu rất rõ, khi ấy song phương lấy thực lực để luận bàn nhưng thực ra Lôi Chiêm Càn chiếm được ưu thế hơn. Tuy hiện giờ Khương Vọng đã dương danh ngoài biển, nhưng y cũng không cho rằng Lôi Chiêm Càn không có cơ hội thắng hắn. Mà Lôi Chiêm Càn.... Hoàn toàn không có khả năng khiêu chiến Trọng Huyền Tuân.
Thái tử Khương Vô Hoa cười ha hả nghe Phụ hoàng nói chuyện với muội muội, có vẻ như rất hưởng thụ loại ôn nhu thế này.
Mà Khương Vô Tà chỉ cười cười uống một chén rượu, dường như trong nụ cười có vài phần cay đắng nuốt không trôi.
Nói lại, trong số chư vị Hoàng tử Hoàng nữ Đại Tê, y là người đầu tiên lấy lòng Khương Vọng, đồng thời, vừa ra khỏi Thất Tinh Bí Cảnh đã cho hắn một cái danh vị tông thân, không thể nói là không có thành ý.
Trước khi Khương Thanh Dương ra biển... cũng là tìm y trước.
Không phải y không tin vào tiềm lực của Khương Thanh Dương, ngược lại, y cực kỳ tin tưởng. Trong thế cờ Phù Lục Sinh Tử, Khương Vọng phi thân mà đến, một kiếm mang theo hàng tỷ vạn tỉnh quang, một kiếm chém lui Lôi Chiêm Càn... chớp mắt đó đã khiến y sợ hãi thán phục phi thường.
Y chỉ muốn treo giá thôi, muốn ở vào tài nguyên không thể thay thế của mình để có được lợi thế tốt hơn.
Không ngờ tam tỷ Khương Vô Ưu quả quyết dứt khoát hơn nhiều, chỉ thấy mặt Khương Vọng thôi mà đã không chút do dự ném xuống tiền cược cực nặng. Cho tới giờ y vẫn không biết Hoa Anh Cung Chủ lại có máu cờ bạc nặng như vậy đâu.
Tới cấp độ này như bọn họ, đương nhiên có rất nhiều tài nguyên có thể vận dụng, nhưng người dưới tay há mồm đòi ăn cũng càng nhiều, nhu cầu kinh doanh thế lực càng nhiều, bao nhiêu tài nguyên đi nữa cũng không đủ chia. Tập trung vào ai, hợp tác với ai đều phải vạn phần thận trọng.
Bởi vì, trên ván cờ Đại Tề này, mấy vị Hoàng tộc có tư cách tranh long bọn họ vẫn luôn giằng co cho tới tận bây giờ, rất khó nói trước được ai có thể giải quyết được ai, ai cũng đều cố giữ vững thế trận bên mình đồng thời cố gắng tích lũy thêm từng tấc ưu thế một.
Trước khi Khương Vọng đến chỗ Hoa Anh Cung, y vẫn còn không nóng nảy, y nghĩ rằng, sau khi cân nhắc đối phương sẽ biết điều kiện mình đưa ra là hậu đãi cỡ nào. Nhưng không ngờ...
Tới khi Khương Vọng một trận thành danh trên đài Thiên Nhai, Khương Vô Ưu thân làm người chứng kiến trận quyết đấu huy động Phương Thiên Quỷ Thần Kích.
Y đang ở Lâm Tri chờ tin tức chợt phát hiện...
Bản thân Khương Vọng mới chính là tài nguyên không thể thay thế. Dưỡng Tâm Cung của y không phải.
Chí ít là, Hoa Anh Cung, Trường Sinh Cung, Trường Lạc Cung đều đang nhìn chằm chằm. Mà tìm khắp Đại Tề quốc của y vẫn không thấy nổi người nào thiên kiêu thích hợp để tập trung đầu tư hơn Khương Vọng.
Giống như Trọng Huyền Tuân đương nhiên là tuyệt thế thiên kiêu. Nhưng người ta đồng thời cũng là đích tử danh môn, y có thể tập trung vào sao? Người ta sẽ tiếp nhận y đầu tư sao?
Xem thiên kiêu không có căn cơ gì ở Đại Tề như Khương Vọng xem, nếu không gặp phải chuyện ở Điếu Hải Lâu, liệu y sẽ quy thuận Hoàng tử Hoàng nữ nào đây?
Hắn chỉ cần trung với Tề Quốc, trung với Tề Đế, từng bước tiếp tục tu hành là đủ. Không cần phải bốc lên phong hiểm tranh long gì!
Trên thế giới này có nhiều người thông minh lắm. Bất kỳ người nào có tiềm lực đều có tay chân nhiều đếm không hết, nguyên thạch gạt ra không nổi, chờ đợi cơ hội đầu tư.
Ngươi không thấy sao, Chính Sự Đường vừa định ra danh sách Hoàng Hà Hội, có cửa nhà ai không bị đạp nát chứ?
Khương Vô Từ uống rượu, không nói gì.
Không quan tâm đến tâm tình đám con trai con gái thế nào, Khương Vô Ưu trả lời như vậy rõ ràng Tề đế cũng hơi nghi hoặc.
Mang theo lòng khoan dung của một vị phụ thân với con gái mình, ông ta cười hỏi: "Lấy Tam phủ chiến Thiên phủ, chỉ e khó mà làm được đấy."
Hà Hoàng hậu ở một bên cũng cười nói: "Mặc dù bổn cung tin tưởng ánh mắt Vô Ưu, nhưng nếu nói chuyện này.... Thì gần như là không thể"
"Đúng vậy, không thể làm được"
Khương Vô Ưu ngồi đoan chính, khí khái hào hùng đáp: "Chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, làm sao có thể thay đổi ý chí Chân Quân, cứu được tử tù trong đại điển của Điếu Hải Lâu?
Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ cảnh, làm sao có thể giết hơn trăm Hải tộc cấp Thống soái chỉ trong vòng chín ngày? Một thiếu niên cô dũng nơi thôn quê làm sao có thể thắng được sinh tử chiến với thiên kiêu đại tông trong thiên hạ, khiến cho Chân nhân đương thời đứng bên cạnh cũng không giữ nổi mạng cho đệ tử chứ?
"Đây đều là chuyện không thể nào"
Khương Vô Ưu lấy tay đố trán, đảo mắt nhìn quanh, nói: "Mà, anh hùng, chính là người có thể biến chuyện không thể thành có thể"
Tất cả đều trầm mặc.
Đúng vậy. Nếu bao nhiêu chuyện không thể xảy ra lại được thiếu niên đứng tựa kiếm trên quảng trường kia làm được, thì Tam phủ khiêu chiến Thiên phủ chẳng lẽ thực sự không thể sao?
"Hoàng tỷ." Khương Vô Khí nhẹ nhàng nói: "Đệ tin, dù bản thân Khương Thanh Dưỡng cũng sẽ không mong chờ vào kỳ tích đâu"
"Cho nên ấy, Vô Khí đệ căn bản không hiểu rõ Khương Thanh Dương. Cho nên đệ mới cảm thấy Lôi Chiêm Càn còn có thể là đối thủ của hắn." Khương Vô Ưu cười nói: "Khương Thanh Dương không mong chờ vào kỳ tích, chỉ sáng tạo ra sự thật thôi. Hắn chỉ thực hiện dần dần từng câu từng câu mình đã nói. Khi hắn nói hắn muốn tới Hoàng Hà Hội, ta lập tức tin hắn có thể làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad