Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2759. Không hề quay đầu lại (4)



Chương 2759. Không hề quay đầu lại (4)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nhưng thật ra không chú ý một phen này!” Trọng Huyền Thắng nói: “Toàn bộ cường giả đông tuyến Hạ quốc đều bị điều đến bắc tuyến, trên đường đến bắc tuyến, tùy tiện phân ra mấy người, thuận tiện giải quyết tên cuồng đồ lớn mật dám khinh nhờn hoàng lăng, quả là chuyện hợp tình hợp lý!”
Khương Vọng không nói lời nào, chỉ thả dây cương xuống, người đã đạp không bay lên, đạp lên ấn ký Thanh Vân, như đạp lên bậc thang lên trời, đuổi theo hướng Trọng Huyền Tuân biến mất nơi xa xa bầu trời!
Bóng lưng hắn như chim xanh, tóc cột thả xuống sau lưng, dựng thẳng như một thanh kiếm!
“Ngươi cũng không hỏi ý ta một chút! Có biết trí giả là gì không hả?!”
Tiếng Trọng Huyền Thắng gầm lên, căn bản không đuổi kịp hình bóng Khương Vọng.
Mà sau khi hắn ta tức giận bất bình, cũng chỉ là mạnh mẽ xả dây cương, xoay đầu ngựa lại.
“Các huynh đệ!”
Hắn ta nói: “Thành thật mà nói, ta không hề muốn cứu cái tên mặt trắng kia, lớn lên xấu, ăn mặc lòe loẹt, suốt ngày làm dáng, cướp mất sự nổi bật của bọn lão tử!”
“Nhưng chúng ta là ai?”
“Chúng ta là Đắc Thắng doanh tung hoành vô địch!”
“Chúng ta là quân nhân của đế quốc Đại Tề!”
“Chúng ta ở trên chiến trường, chúng ta là chiến sĩ…”
Hắn ta giơ cao nắm đấm phải, gầm lên giận dữ: “Phải cứu đồng đội!”
Ba ngàn người Đắc Thắng doanh đồng thời quát lên: “Phải cứu đồng đội!”
Vó ngựa rền vang như sấm, ầm ầm chạy về hướng đông bắc.
Lúc này, khoảng cách đến thành Quý Ấp, chỉ còn không tới ba trăm dặm. Đội Tề quân tung hoành mấy ngàn dặm Hạ quốc, không gì cản nổi này, không quá ba canh giờ, cũng sẽ có thể cắm cờ ở ngoài kinh đô Hạ quốc, tạo nên công trạng cực lớn…
Chỉ cần bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng ba ngàn người, đồng loạt xoay đầu ngựa, không hề ngoảnh đầu lại!

Đương nhiên nhớ rõ, trước đó Khương Vọng vì cái gì phải đi xa vạn dặm, Trọng Huyền Thắng vì cái gì phải mạo hiểm tham dự bí cảnh Thiên Phủ.
Bí cảnh Thiên Phủ giá trị bị coi thường nghiêm trọng, lại có tính nguy hiểm cực cao, không phải là sự lựa chọn hàng đầu của các danh một đệ tử. Hứa Tượng Càn thuần túy là vì tăng thêm kiến thức, mà Lý Long Xuyên cũng có tự tin cùng bằng hữu đi ngắm phong cảnh. Chỉ có Trọng Huyền Thắng, là hai bàn tay trắng, phải mạo hiểm tham gia bí cảnh để tranh chút lợi thế cho mình. Vương Di Ngô lúc đó, cũng là vì muốn nghiền nát hy vọng của Trọng Huyền Thắng mà vào bí cảnh!
Đương nhiên nhớ rõ, bởi vì Trọng Huyền Tuân quả thật là ngọc sáng, là ánh sáng của Lâm Truy, cho nên Trọng Huyền Thắng mới không thể không một đường tranh đấu, dùng mọi cố gắng để tranh đấu. Đạo mạch trời sinh như Trọng Huyền Tuân, giống như sinh ra đã có được mọi thứ. Trọng Huyền Thắng dưới sự trợ giúp của Khương Vọng, lại vẫn phải dùng hết mọi thứ, mới thắng được tư cách cạnh tranh công bằng trên chiến trường phạt Hạ này.
Đương nhiên nhớ rõ, ở ngoại thành phía tây Lâm Truy, trên đài điểm tướng, trước mặt vạn quân, Trọng Huyền Tuân làm thế nào từng bước từng bước Thần Lâm, hoàn toàn khóa chặt thắng bại trận tranh giành chức tiên phong!
Trọng Huyền Tuân hành động như một thanh kiếm, cũng rất có phong cách của Trảm Vọng đao.
Y trực tiếp xung phong đảm nhận vị trí tiên phong trước khi trận chiến phạt Hạ bắt đầu, dùng dũng khí đối diện sinh tử, thực lực trấn áp ba quân, đó mới là điểm mấu chốt.
Nếu Trọng Huyền Thắng không ứng chiến, thì liền thua trước một bước!
Cho nên Khương Vọng mới có thể dưới tình huống còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, xuất trận đấu cùng với y, ngay giữa trận dựng lên tứ lâu.
Sau đó Trọng Huyền Thắng nói rằng Trọng Huyền Tuân cố ý đợi đến khi bắt đầu phạt Hạ mới Thần Lâm, dùng nó để trấn áp khi thế của hắn ta và Khương Vọng, đẩy trận chiến tranh giành tước vị Bác Vọng hầu, đếm trên trận chiến phạt Hạ.
Mặc dù là lời nói ra vẻ hiểm ác, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
Y trước vạn quân ép Khương Vọng ra, muốn gặp phong cảnh cuối cùng của Ngoại Lâu, giải quyết xong chút tiếc nuối cuối cùng ở Quan Hà Đài, thành tựu Vô Hám Thần Lâm. Cũng không phải chỉ là vì xây dựng oai phong vô địch, mà còn muốn làm suy sụp ý chí chiến đấu của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng!
Việc này, Trọng Huyền Thắng nhớ rõ, Khương Vọng cũng nhớ rõ.
Nhưng hiển nhiên, thấy Trọng Huyền Tuân gặp nạn trên chiến trường, Khương Vọng vẫn đuổi theo không chút do dự.
Ở bất cứ lúc nào, lựa chọn của hắn vẫn luôn là đứng bên cạnh Trọng Huyền Thắng, cho nên trời sinh đã là kẻ thù của Trọng Huyền Tuân.
Hắn đương nhiên cũng không phải là một người thích bị đánh.
Bị Trọng Huyền Tuân đánh bại trước mặt vạn quân, không phải là một trải nghiệm tuyệt vời gì.
Hắn dùng mọi sự cố gắng, ngay cả việc sử dụng chiêu kiếm chưa thể nắm vững cũng làm, nhưng vẫn không thể nào khiêu chiến được Vô Hám Thần Lâm...
Cuối cùng, thản nhiên đối mặt chiến bại.
Đương nhiên là có người tán thưởng hắn, nhưng cũng có không ít người coi thường hắn, muốn giẫm đạp hắn xuống bùn lầy.
Có bao nhiêu người mắng hắn chỉ có hư danh, có bao nhiêu người cười nhạo hắn cũng chỉ có vậy.
Từng được tôn thờ như thần linh, sau đó lại bị chà đạp như bùn đất.
Tất cả những thứ này, đều bắt đầu từ chiến bại.
Nhưng mà không vui thì không vui, hắn chưa từng bởi vì trận chiến ấy, mà lòng sinh oán hận với Trọng Huyền Tuân.
Tranh chấp trước vạn quân, đương nhiên phải dựa vào thực lực. Trọng Huyền Tuân trước một bước Vô Hám Thần Lâm, là thực lực của Trọng Huyền Tuân. Trọng Huyền Tuân lớn tuổi hơn, tu hành nhiều hơn vài năm, cũng là thực lực của Trọng Huyền Tuân!
Hắn chưa bao giờ hận gì mà vận mệnh bất công, chỉ hận chính mình chưa đủ cố gắng, chưa đủ mạnh.
Từ đầu đến cuối, hắn đứng phía đối lập với Trọng Huyền Tuân, đều là bởi vì Trọng Huyền Thắng. Giống như ở trong Sơn Hải Cảnh, hắn cũng vì Tả Quang Thù mà đối đầu trực tiếp với Đấu Chiêu.
Đôi bên đương nhiên có thể được cho là đối thủ, nhiều lần tranh chấp vì chức vị Bác Vọng hầu, cũng có thể nói là đã sớm oán hận chồng chất.
Nhưng mà ở trên chiến trường, đều là Tề quân, hỗ trợ đồng chí, thù oán cá nhân nào phải công nghĩa?
Nếu hôm nay nhìn như không thấy, để mặc Trọng Huyền Tuân thân tử đạo tiêu, vị trí đệ nhất thiên kiêu của đế quốc Đại Tề của hắn, liền không ai có thể lay động nữa.
Nhưng mà đệ nhất thiên kiêu như vậy, há lại là thứ Khương Vọng hắn muốn!
Ngay cả lúc đoạt hạng nhất Hoàng Hà Chi Hội, hắn trước thắng Trọng Đồng Hạng Bắc, tiếp đó thắng Thiên Phủ Tần Chí Trăn, sau đó thắng tuyệt đỉnh Hoàng Xá Lợi, luôn là nhưng trận đánh ác liệt.
Là quần tinh tranh nhau tỏa sáng, là hạc trong bầy gà!
Mọi thứ hắn có được hôm nay, không có thứ nào là do người khác cho. Không có thứ gì, là do hãm hại người khác mà đoạt được.
Quá trình để đến được hôm nay, mọi thứ mà hắn theo đuổi, đều là theo đuổi một cách đường đường chính chinh. Bất luận là thắng hay thua, là vinh quang hay nhục nhã, đều là đích thân trải qua.
Quả thật, nếu Trọng Huyền Tuân chết trên chiến trường phạt Hạ, việc tranh đoạt vị trí Bác Vọng hầu liền xong rồi, cho dù Trọng Huyền Thắng từ nay về sau không làm gì, cũng không ai có thể tranh giành với hắn ta.
Nhưng mà tước vị Bác Vọng hầu như thế, là thứ mà Trọng Huyền Thắng mong muốn sao?
Thứ Trọng Huyền Thắng muốn, là được cạnh tranh công bằng, dùng trí tuệ của mình, đoạt lại mọi thứ vốn nên thuộc về mình. Thứ mà huynh ấy cần, chính là đường đường chính chính rửa sạch mọi ủy khuất mà huynh ấy phải chịu từ nhỏ đến lớn.
Huynh ấy không cần bất cứ kẻ nào an ủi, nhường nhịn, tự huynh ấy sẽ tự mình ra tay!
Khương Vọng hiểu Trọng Huyền Thắng, giống như Trọng Huyền Thắng hiểu Khương Vọng!
Cho nên bọn họ một trước một sau, đều không chút do dự đưa ra quyết định của mình. Cũng lại lần nữa, đi cùng một hướng!
Người có chí hướng giống nhau, chính là huynh đệ.
Người có khí phách hợp nhau, chính là bạn thân! Hết chương 2759.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad