Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2848 - Cực Lạc (3)



Chương 2848 - Cực Lạc (3)




Chương 2848: Cực Lạc (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi đón dâu, bên đàng gái nhất định sẽ có một vài phân đoạn cố ý gây khó dễ.
Một trong những trách nhiệm của loan lang, là giải quyết những khúc mắc nhỏ này cho tân lang. Những sóng gió, khúc mắc nhỏ trước hôn nhân dễ dàng trôi qua, ngụ ý cuộc sống sau hôn nhân sẽ thuận buồm xuôi gió.
Khương Vọng tự tin nói: “Ta nghĩ không có vấn đề gì.”
Trong số những người trẻ tuổi đồng lứa ở Lâm Tri ngày nay, bất kể là chiến đấu một mình hay quần chiến xông trận, cho dù là kiếm thuật, đạo pháp hay thần thông, hắn nào có sợ ai?
Người duy nhất có thể cạnh tranh với hắn, cũng là một thành viên của Trọng Huyền thị, lại còn đang ngồi trên xe ngựa bên cạnh hắn kìa.
Thì mấy người của Dịch gia kia, khó mà cản trở nổi Khương mỗ hắn.
Trọng Huyền Tuân nhất thời cũng không ngủ gật nữa, lười biếng dựa vào cửa sổ xe, khoan thai nói: “Vậy thì ta mỏi mắt chờ xem.”
Khương Vương cười cười, lại hỏi: “Nghe nói lần trước ngươi dạy dỗ Nhĩ Phụng Minh một trận?”
“Đâu đến mức dạy dỗ. Cứ kêu gào ầm ĩ trời đất, ồn ào phiền đến ta uống trà, đập một cái ly của hắn ta mà thôi.”
“Ha ha ha, ở quán trà nào thế? Lần tới ta cũng đi đập!”
“Vậy gươi phải ngụy trang thật tốt vào, nếu không hắn ta lại không dám ló mặt. Lần sau, ta sai người tìm hiểu mấy địa phương mà hắn ta thường hay lui tới rồi nói cho ngươi biết.”
Hai người cứ như vậy cách một ô cửa xe ngựa, ngươi một câu, ta một câu, từ từ trò chuyện.
Nắng sớm mau đã thấp thoáng trong mây, xe ngựa yên lặng chạy về phía phủ Bác Vọng hầu.
Hỉ thước đánh thức bình minh.

“Được rồi, xin hỏi vị loan lang này một câu đơn giản — trong lịch sử nước ta có một nữ nhân nổi tiếng, tên là Kiều Yến Quân, khi thành hôn, đã dùng cả một đường phố làm của hồi môn, nghĩ mọi người ai cũng phải biết. Vậy xin hỏi, vị…ấu đệ của lang quân mà Kiều Yến Quân đã gả tên là gì?”
Ngày 15 tháng 5 năm Nguyên Phượng thứ 57 theo Tề lịch, nên xuất hành, kết hôn, lập gia đình...
Đại khái không thích hợp để trả lời câu hỏi.
Phủ đại phu Triều Nghị rộng lớn, lụa hồng treo phủ khắp nơi.
Trên con phố bên ngoài Dịch phủ, đã dựng lên cửu trọng thải môn.
Trọng Huyền Thắng trên thân khoác y phục tân lang đỏ rực, lúc này đang đứng trước trọng môn thứ năm, cười hì hì, không thấy chút lo lắng nào.
Còn vị loan lang Khương Thanh Dương đứng trước mở đường cho hắn ta kia, thì chỉ hận không thể vò đầu bứt tai.
Chiếu theo hôn tục của Tề quốc.
Tân lang và tân nương mặc hỷ phục đỏ thẫm.
Vị loan lang đi theo tân lang quan, phải mặc thanh y, vị phượng nương tử bồi theo tân nương tử phải mặc tử sam, đây gọi là “thanh lang tử phượng, báo trước lương duyên”.
Bộ thanh y này này không phải là kiểu dáng đơn giản mà Khương Vọng thường mặc, mà phải thêu thanh loan, đồ vân hải,, cực kỳ sặc sỡ.
Người ta nói người dựa y trang ngựa dựa yên, Võ An Hầu ngày hôm nay, nói một câu là nhân vật phong lưu, cũng hoàn toàn không ngoa.
Vị tiểu nương tử canh cửa, hai mắt gần như là treo trên người Võ An Hầu, đương nhiên câu hỏi trong miệng cũng tuyệt không lưu tình.
Cửu trọng thải môn này, mỗi một cửa đều có một khảo hạch, đề bài thường rất đa dạng, không giới hạn ở bất cứ lĩnh vực nào, chẳng hạn như đạo thuật, thần thông, binh khí, chưởng cước, các loại khảo nghiệm, không phải là ít. Còn có yêu cầu đòi lộn mèo, hát nhạc kịch, làm đủ trò lạ lùng. Luôn là nhất trọng nhất quan, cửu trọng ngụ ý là thiên trường địa cửu.
Bách tính tập trung tới xem đông đúc nước chảy không lọt, trong đó cũng có không ít vương tử công tôn.
Đại hôn của Bác Vọng hầu thế tôn, mời Võ An Hầu danh chấn thiên hạ làm loan lang, nhất định thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản, mọi người đều đang chờ xem phong thái của tuyệt thế thiên kiêu.
Nhưng sự thật là...
Khương loan lang hôm nay không qua nổi một quan, thơ từ ca phú đã treo bốn cửa rồi.
Không thông qua khảo hạch được, thì sẽ có biện pháp của không thông qua được.
Mấy lần trước thì bị yêu cầu trực tiếp biểu diễn mấy cái thân pháp gì mà lang bôn thỉ đột, hoặc bị yêu cầu thể hiện mấy cái đạo thuật nhiều kiểu dáng kỳ quái.
Mà trên cánh cửa thứ năm, treo năm bình ngũ vị chua cay mặn ngọt, bình nào cũng đầy đến miệng, bên trong còn có một loại canh có màu sắc khó hiểu, nếu uống sạch cả năm bình là có thể tiến lên phía trước.
Màn này có một cái tên, được gọi là “ngũ vị tạp trần”.
Dùng siêu phàm lực lượng rót vào ngũ vị, nhưng lại không cho phép dùng siêu phàm lực lượng để chống lại. Chua đến rụng răng, ngọt đến phát phì, đắng đến nhăn mặt, cay đến toát mồ hôi, mặn đến nghẹn chết...
Khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của Khương đại gia, đã xanh đỏ đen trắng không phân biệt nổi rồi.
Lúc này, hắn nhìn chằm chằm về phía Dịch Hoài Mẫn ý cười rạng rỡ đang đứng trước cổng Dịch phủ, trong mắt lộ ra sát khí.
Dịch Hoài Mẫn, ngươi có cần ra một cái đề lệch lạc thế này không hả? Ngươi có hỏi ta cái vị phu quân của Yến Kiều Quân kia là ai, ta còn trả lời không nổi. Ta chỉ biết mỗi cái tên Yến Kiều Quân thôi, bây giờ ngươi còn hỏi ta tên ấu đệ của phu quân nàng ta?
Mấy bài thơ từ ca phú kia cũng thế, ngươi bắt ta đọc tên bài thơ ta còn đọc không nổi, lại còn bắt ta tìm một phép ẩn dụ trong ngóc ngách xó xỉnh nào trong đó, ngươi có còn là người không?
Trong vòng các công tử ở thành Lâm Tri, vị Dịch Hoài Mẫn này cũng là một sự tồn tại đặc biệt độc lập. Hắn ta là đại diện cho phái nằm yên kệ sự đời, là một nhân tài mới nổi được cho là có hy vọng sẽ tiếp quản y bát của Trọng Huyền Minh Quang.
Đương nhiên, hiện tại hắn ta còn rất trẻ, chưa trải qua sự khảo nghiệm của thời gian, chưa chắc đã có được tinh thần kiên định của Minh Quang đại gia.
Xét cho cùng, nhịp sống của người Lâm Tri nói chung là căng thẳng, cho dù những người trẻ tuổi có suy nghĩ chán chường đến đâu, thì thỉnh thoảng cũng có thời điểm nghĩ không thông, cứ thi thoảng lại bò dậy phấn đấu một cái.
Dịch Hoài Mẫn lớn lên khá tầm thường, không hề thừa kế dung mạo của phụ thân, nhìn Khương Vọng với vẻ mặt tiếc nuối: “Giờ lành cũng sắp qua rồi, Võ An Hầu đừng giấu nghề chứ?”
Lúc này Khương Vọng đã nhận thức rõ thực tế, biết là chỉ dựa vào bản thân thì không thể đi qua nổi cửu trọng thải môn, nhất thời đưa mắt nhìn xung quanh.
“Đừng quay đầu.” Trọng Huyền Thắng trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ sáng lạn, đã truyền âm trước: “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết trả lời mấy vấn đề cổ quái ly kỳ đấy đâu. Nếu ta biết, sao có thể nhìn huynh chịu tội được? Sự việc đã đến nước này… Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, chớ kéo ta mất thể diện chung đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad