Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2828 - Chẳng tiếc thứ gì (2)



Chương 2828 - Chẳng tiếc thứ gì (2)




Chương 2828: Chẳng tiếc thứ gì (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một đôi ông cháu này, đều biết đáp án câu hỏi mà đối phương đưa ra, nhưng lại không hề cho đối phương biết câu trả lời.
Trọng Huyền Vân Va giơ lên bàn tay đã có đốm đồi mồi, chỉ chỉ bên ngoài: “Ngươi nhìn cây táo xuân trong viện này đi, nếu không chống đỡ, thì sẽ gãy cành.
Trái mùa không phải vấn đề, mưa gió cũng không là gì.
Nhưng nó vì sao lại không chịu được?
Cành lá rậm rạp, quả trĩu cành đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà thân cây không thể yếu, nếu như thân cây không chịu được, thì sẽ bị cành lá quá mức xum xuê đè gãy.
Đường thúc phụ Trọng Huyền Chử Lương của ngươi, chân nhân đương thời, quân tiên phong vô song. Đường huynh Trọng Huyền Tuân của ngươi, Vô Hám Thần Lâm, chưa tới ba mươi tuổi, đã được ban tước vị Quan Quân hầu, bọn họ là sự kiêu ngạo của Trọng Huyền thị, khiến cho cả Trọng Huyền gia cường đại hơn, càng được người khác tôn trọng hơn, nhưng mà người sắp gánh vác địa vị gia chủ như ngươi thì sao?
Tu vi của ngươi thấp, sau lưng ngươi lại không có mẫu tộc chống đỡ. Dựa vào sức mạnh hiện tại của ngươi, không gánh được gia tộc lớn như vậy. Ta tin rằng nếu cho ngươi thời gian, ngươi có thể làm rất tốt, nhưng mà thời gian ở đâu ra?
Chử Lương coi ngươi như con ruột, A Tuân hiện tại cũng sẽ không tranh giành gì với ngươi. Nhưng mà mười năm sau thì sao? Trăm năm sau lại thế nào? Một khí xuất hiện cơ hội, A Tuân cho dù không muốn tranh giành, người bên cạnh nó thì sao? Người luôn luôn đi theo nó thì sao?
Bọn họ đã tự mình chia nhà, phía sau họ chính là chi phụ của Trọng Huyền thị.
Từ xưa đến nay, nào có thế gia nào nhánh phụ lại mạnh hơn nhánh chính?
Với sự thông minh tài trí của ngươi, ngươi nên hiểu rõ. Thành thân với cháu gái của Diệp Hận Thủy, bên trong lớn mạnh, bên ngoài liên kết với kẻ mạnh, mới có thể nắm chắc gia tộc…
Thống nhất mọi sức mạnh của Trọng Huyền thị. Đối với ngươi, đối với Trọng Huyền thị, đều là lựa chọn tốt nhất.”
Trọng Huyền Thắng lẳng lặng nghe ông ta nói xong, chỉ hỏi: “Hiện tại, Thập Tứ ở đâu?”
Trọng Huyền Vân Ba rốt cuộc thở dài một hơi: “Nếu như ngươi kiên trì… Thập Tứ có thể làm thiếp của ngươi.”
Tảng đá trong lòng Trọng Huyền Thắng được thả lỏng. Lời này của lão gia tử, ít nhất có thể thấy rõ, Thập Tứ không xảy ra chuyện gì là đủ rồi. Hắn ta có thể bảo vệ tốt cho Thập Tứ, sau này hắn ta sẽ không bao giờ tách khỏi Thập Tứ.
Với trí tuệ của hắn ta, hơn nữa hiện tại có thể điều động tài nguyên, hắn ta sẽ không e ngại bất kỳ sự khiêu chiến nào. Thứ khiến hắn ta lo sợ, khẩn trương, chỉ là sự không nắm chắc. Hắn ta không biết trong khoảng thời gian hắn ta vào học cung tiến tu này, Trọng Huyền Vân Va có sử dụng thủ đoạn ác độc nào hay không – chỉ là một khả năng rất thấp, nhưng mà hắn ta rất sợ hãi.
Từ trước đến nay, hắn ta đều là một người dám đặt cược mọi thứ trên chiếu bạc, chỉ có chuyện liên quan đến Thập Tứ, hắn ta không dám đánh cược.
Ba tháng ở trong học cung Tắc Hạ, hắn ta dĩ nhiên ngày ngày khổ tu, ngày ngày bị đánh, không có một khắc nhàn hạ. Nhưng mà hình bóng Thập Tứ, mỗi giây mỗi phút đều ở trong đầu hắn ta.
Nhiều năm qua, hắn ta đã sớm quen có một người như vậy, luôn luôn an tĩnh đi theo bên cạnh hắn ta. Nghe hắn ta oán trách, đi theo hắn ta mạo hiểm. Cho hắn ta dịu dàng vô tận bên dưới lớp khôi giáp lạnh giá.
Hiện tại, hắn ta cũng đã bình tĩnh lại.
Rốt cuộc đã có thể bình tĩnh tự hỏi. Những chuyện liên quan đến hôm nay, mọi nhân quả đều hiện rõ trong đầu hắn.
Hắn ta có một quyết định không chút do dự.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ, vẫn sẽ chọn như vậy.
“Ta sẽ không chấp nhận.” Mập mạp chuyện gì cũng có thể thương lượng này, nhìn tổ phụ tôn kính của hắn ta, dùng tư thái không khoan nhượng nói: “Ta chỉ cưới một người vợ duy nhất, đó chính là Thập Tứ.”
Đường đường là Bác Vọng hầu của Đại Tề, sao có thể lấy một tử sĩ làm chính thê?
Trọng Huyền Vân Ba thất vọng nhìn hắn ta: “Cho dù mất đi tước vị Bác Vọng hầu sao?”
Từ nhỏ vẫn luôn nỗ lực đến tận bây giờ, nỗ lực vì cái gì? Bắt được một chút cơ hội, liền dứt khoát đặt hết vào chiếu bạc, dùng mọi tài trí để tranh giành, tranh giành thứ gì?
Bây giờ vất vả lắm mới thắng, chẳng lẽ lại muốn dừng chân ở nơi chỉ còn cách một bước chân này sao?
Trọng Huyền Thắng vốn tưởng rằng, bản thân ở lúc này, sẽ có tâm trạng rất phức tạp. Nhưng trên thực tế, nội tâm của hắn ta lại không chút gợn sóng.
Một thế gia nhất đẳng của Đại Tề, một tước vị cha truyền con nối mà Tào Giai diệt Hạ quốc chứng đạo chân quân cũng chẳng thể được phong, cùng với một Thập Tứ…
Nào có gì để so sánh?
Những thứ đó, dựa vào đâu mà so với Thập Tứ?
Giây phút này, Trọng Huyền Thắng chỉ cảm thấy thản nhiên, hắn ta vô cùng bình tĩnh nói: “Ngoại trừ Thập Tứ, ta chẳng tiếc thứ gì.”
"Trọng Huyền Thắng!"
Giọng Trọng Huyền Vân Ba đột nhiên cao lên.
Ông ta dùng cặp mắt đã có chút vẩn đục kia nhìn Trọng Huyền Thắng, giống như đã dùng toàn bộ khí lực, nói: “Ta sắp chết rồi!”
Chinh chiến cả đời, ông ta chưa từng mềm yếu như vậy.
Năm đó, lúc Trọng Huyền Minh Đồ ra biển, ông ta cũng không hề liếc mắt.
Hôm nay nhìn cháu của mình, lại đau thương như thế…
“Ta sống không quá năm nay.” Ông ta nói.
Ông ta chỉ là muốn trước khi chết, sắp xếp tốt tương lai gia tộc. Chỉ là muốn để cho sự phấn đấu và hi sinh cả đời của mình, có thể có một cái kết khiến ông ta an tâm.
Trên khuôn mặt già yếu của ông ta, lộ ra tâm tình yếu ớt.
Trọng Huyền Thắng giật mình tại chỗ.
Một lúc lâu sau.
Hắn ta quỳ xuống, trán nện lên trên gạch, dập đầu từng cái từng cái một.
Dập đầu đến mức gạch nát, dập đến mức trán đầy máu.
Sau đó đứng dậy, không quay đầu lại đi ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad