Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2834 - Trong biển người mênh mông, tìm một người (3)



Chương 2834 - Trong biển người mênh mông, tìm một người (3)




Chương 2834: Trong biển người mênh mông, tìm một người (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng ùng ục ùng ục uống một chén trà.
Hơi hơi bình tĩnh một lúc.
Lại lầm bầm nói: “Thập Tứ chưa từng đi quá xa, nàng ấy ra ngoài đều là đi theo ta. Ta phạt Dương, nàng ấy liền theo đến Dương quốc. Ta ra biển, nàng ấy liền theo ta ra biển. Ta phạt Hạ, nàng ấy liền theo đến Hạ quốc. Ta vì sao lại phải đến học cung Tắc Hạ chứ?”
“Thập Tứ rất mạnh, kiếm thuật của nàng ấy cũng khiến ta bội phục.” Khương Vọng cường điệu nói: “Nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.” Trọng Huyền Thắng lặp lại một lần, giống như có chút an ủi, nhưng lại chán nản hỏi: “Có phải ta ngu xuẩn lắm không?”
Khương Vọng rất chân thành nhìn hắn ta: “Nếu như huynh ngu xuẩn, thì trên đời này chẳng có ai thông minh nữa. Huynh hiện tại chỉ là quan tâm quá nên bị rối loạn.”
“Không, ta rất ngu ngốc.”
Trọng Huyền Thắng lắc đầu nói: “Lão gia tử luôn lấy gia tộc làm đầu, ta nên sớm nghĩ đến, ta đã bị thắng lợi làm cho váng đầu, lại không kịp dặn dò gì, đã bị Trọng Huyền Tuân trói vào học cung…”
Hắn ta chợt đứng lên: “Trọng Huyền Tuân!”
Trong nháy mắt lửa giận bộc phát: “Trọng Huyền Tuân và lão đầu tử tuyệt đối có liên quan, bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, liên thủ đuổi Thập Tứ đi!”
Khương Vọng đứng dậy theo, nắm tay khoác lên bả vai của hắn ta, nhẹ nhàng kéo hắn ta ngồi xuống ghế, cố ý cười nhẹ, mới nói: “Thắng huynh đệ, vui buồn thất thường, không phải là phong cách của trí giả. Không nói đến chuyện Trọng Huyền Tuân có thật sự bắt tay với lão hầu gia hay không, cũng mặc kệ là y có mục đích gì, chúng ta vào học cung ba tháng, Thập Tứ lại chỉ mới rời đi lúc hừng đông hôm nay thôi, không phải sao?”
Trọng Huyền Thắng nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật dài.
“Ta không quen, rất không quen. Huynh có biết loại cảm giác này không?”
“Không phải là đau, cũng không phải là khổ sở. Mà là trống rỗng, giống như ở đây…” Hắn ta chỉ vị trí trái tim của mình, lẩm bẩm: “Thiếu mất một thứ.”
Khương Vọng trầm mặc một lúc, nói: “Thật ra nếu như làm thiếp… ta nghĩ Thập Tứ cũng sẽ nguyện ý… danh phận có đôi khi không hề quan trọng như vậy, trong lòng huynh, người nào quan trọng nhất, chỉ ở trong lòng huynh, không phải sao?”
Trọng Huyền Thắng mở mắt, liếc Khương Vọng: “Thúc phụ của ta tìm huynh rồi sao? Mời huynh làm thuyết khách? Lời này không giống lời mà huynh có thể nói.”
Giây phút này, hắn ta mới giống như mới bình tĩnh lại, cảm thấy Khương Vọng hiện tại cũng có gì đó không đúng.
Khương Vọng không lên tiếng, ngồi xuống.
Quả thật, lúc hắn liên kệ Lữ Tông Kiêu, Trọng Huyền Chử Lương tìm được hắn, cũng hàn huyên một số chuyện với hắn.
Quả thật, hắn có thể ủng hộ sự lựa chọn của Trọng Huyền Thắng vô điều kiện, quả thật bản thân hắn vô cùng tán thành sự lựa chọn này của Trọng Huyền Thắng, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, cũng sẽ nghĩ có phải Trọng Huyền Thắng sẽ có sự lựa chọn tốt hơn không?
Bất luận là Trọng Huyền Vân Ba, hay là Trọng Huyền Chử Lương, đều không có lý do làm hại Trọng Huyền Thắng. Nhưng một danh môn như Trọng Huyền thị, quả thật có truyền thống thăm căn cố đế của nó, thế gia cổ xưa, ắt có được trí tuệ được truyền thừa lâu đời.
Theo lời Trọng Huyền Chử Lương, trong sách sử, có bao nhiêu danh môn thế gia hưng suy thành bại, chẳng lẽ không đủ để thức tỉnh hậu nhân sao?
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi, rốt cuộc nói: “Thật ra ta là một người không quá quan tâm đến chuyện người khác có chịu ủy khuất hay không. Vì đạt được mục đích, dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng.
Nhưng trong đời một người, vẫn luôn có một hai người, khiến bản thân cảm thấy nhất định không thể ủy khuất.
Đối với ta mà nói, thúc phụ ta được tính một nửa, huynh được tính một nửa.”
Hắn ta rất chân thành nói với Khương Vọng: “Thập Thứ thì là một.”

“Thế nào là tử sĩ?”
Trong quán trà Nhạn Thư ở thành Lâm Truy, một số người đang ba hoa khoác lác, một người trong đó, còn cất cao giọng.
Những chỗ như quán trà quán rượu này, từ trước đến giờ đều là chỗ những người rảnh rỗi tập trung. Từ xưa đến nay, chuyện nước, chuyện nhà, không gì không nói.
Làn gió tranh luận vẫn chưa lưu hành ở Tề quốc.
Bên phía Tống quốc mới coi là phấn khích, cứ cách một thời gian, ở bất kỳ tòa thành nào đều sẽ có cơ hội gặp được luận chiến, giương thương múa kiếm vui quên trời đất. Người đang sống bị mắng đến chết nhiều không kể hết. Đương nhiên, đó cũng là một loại diễn sinh của tu hành.
Ở Lâm Truy hiện tại, người mắng người ta mắng đến mức nổi tiếng nhất, đương nhiên là danh nho Nhĩ Phụng Minh.
Người này có tài ăn nói vô cùng tốt, lại càng là một tay viết giỏi văn chương. Bởi vì cách làm người cuồng ngạo, thường có bình luận kinh người. Người thóa mạ nhiều, mà người ủng hộ cũng nhiều.
Lúc này, quanh một bàn trà lớn, hắn ta ngồi ở chủ vị, giữa một đám văn nhân, rõ ràng là lãnh tụ, tiêu điểm của đám đông.
Hắn ta có dáng vẻ tuấn tú, quần áo trang sức cũng cực có phong cách, giọng nói trầm bổng du dương, rất có thể khơi gợi cảm xúc: “Ý nghĩa tồn tại của tử sĩ, chính là chết vì gia chủ!”
“Khẳng khái hy sinh, có thể coi là tráng sĩ. Chết đi vô danh, chính là trung thành!”
“Ẩn nấp trong bóng tối, cả đời chỉ làm một chuyện, cả đời chỉ trung thành với một người.”
“Từ cổ chí kim, có tử sĩ nào nổi danh đâu? Chứ đừng nói là đảo lộn chủ tớ, rối loạn cương thường.”
“Bác Vọng hầu năm xưa là anh hùng bực nào, Trọng Huyền Thắng là con cháu đời sau, lại cùng một tử sĩ không trong sáng, bôi nhọ gia môn. Không có tôn ti trật tự, khác nào làm rối loạn địa vị, đặc biệt vô lễ! Bây giờ lại gióng trống khua chiêng tìm tử sĩ này mất tích, nghe nói muốn tìm về làm vợ. Sử dụng rất nhiều sức người sức của, gây xôn xao dư luận, truyền khắp thiên hạ!”
Hắn ta đột nhiên phất tay áo một cái, giọng đanh như thép: “Đúng là sỉ nhục danh môn!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad