Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3302 - Cả cuộc đời ta không kính thần cũng không cần thần kính! (3)



Chương 3302 - Cả cuộc đời ta không kính thần cũng không cần thần kính! (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có điều, Cổ Thần đại nhân vẫn có lương tâm, không phải lừa gạt gã hết, mà ít nhiều cũng cho thêm chút cặn thuốc vào.
Quy củ cũ, đổ hết tất cả dược liệu vào, chỉ thấy hỏa diễm cuốn lên, đống dược liệu đã biến mất.
Thùng tắm đã được chuẩn bị xong, nước đã nóng, ánh nước phát ra màu vàng nhạt, còn tản ra mùi dị hương dễ ngửi!
Sài A Tứ đương nhiên không biết những gì gã thấy được đều chỉ là hư ảo, liền thoát hết ý phục, thỏa mãn ngâm mình trong thùng tắm.
Đang lúc hưởng thụ, đột nhiên gã nhớ đến gì đó, nghiêm túc nói: "Thượng Tôn, có phải ta và Viên Lão Tây cũng nên kết thúc rồi?"
"Vì sao?" Thanh âm trong kính hỏi.
Sài A Tứ thành thật đáp: "Không biết hôm nay ngài có chú ý đến hay không, Viên Lão Tây hình như đang gia nhập một giáo phái không đứng đắn, tín ngưỡng cũng chẳng ra sao nào đó, còn muốn kéo ta nhập giáo. Tín ngưỡng của ta chính là Trì Vân Sơn thần vĩ đại! Há có thể bái tạ, tin tưởng thần của ông ta?"
Cổ Thần vĩ đại...
Nói đến, vì khảo nghiệm, cũng là vì để khống chế khuyển yêu tốt hơn, Cổ Thần vĩ đại sẽ thỉnh thoảng "ngủ say" một trận, không phải lúc nào cũng hồi đáp lời của người cầm kính.
Nếu Sài A Tứ có ý đồ thăm dò quy luật ngủ say của hắn, thừa cơ làm gì đó, đến lúc đó chắn chắn sẽ phát hiện, nhất cử nhất động của gã đều nằm trong tầm mắt của Cổ Thần vĩ đại.
Cho nên Sài A Tứ mới có thể nói, không biết Cổ Thần có chú ý không, bởi vì gã không xác định được lúc đó cổ thần có ngủ say không.
Đối với vấn đề của Sài A Tứ, thanh âm của Cổ Thần vĩ đại cũng trở nên nghiêm túc: "Im ngay! Ngươi đi theo con đường tự cầm vĩ lực, không thể bàn đến tín ngưỡng gì đó! Cuộc đời ta không kính thần cũng không cần thần kính! Ngươi chỉ cần tin kiếm của ngươi, tin vào bản năng chiến đấu của ngươi, tin theo bản tâm cùng con đường của ngươi!"
Đây là tư tưởng hùng vĩ đến cỡ nào, triết lý sâu xa đến cỡ nào?
Sài A Tứ cung kính cúi đầu: "Tiểu yêu thụ giáo!"
Gã luôn có thể cảm nhận được sự vĩ đại của Cổ Thần hết lần này đến lần khác!
Khương Cổ Thần ở thế giới trong kính, vừa bôi dược cao lên vết thương trên người, vừa nói với ra bên ngoài kính: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Bây giờ, Hoa Quả Hội là ván cầu của ngươi, Viên Lão Tây cũng là trợ lực của ngươi, không thể rời bỏ."
Sài A Tứ cẩn thận hỏi: "Nhưng là hình như Viên Lão Tây cứ nhất quyết muốn kéo ta nhập giáo, tiểu yêu sợ thần linh kia của ông ta phát hiện được gì đó..."
Giọng nói của Cổ Thần vĩ đại rộng lớn, mang đầy lực lượng: "Chỉ là giả thần mà dám xưng thần trước mặt bản tôn? Ngươi cứ đồng ý là được, cứ việc nhập giáo, cứ việc tế bái, mọi thứ có bản tôn che lấp cho ngươi!"
"Có câu này của Thượng Tôn, tiểu yêu an tâm rồi!"
Sài A Tứ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến duyên phận của mình cùng Viên Tiểu Thanh còn chưa đứt đoạn, không khỏi cười càng thêm sáng lạn.
Vừa giúp Viên Lão Tây lợi dụng Sài A Tứ, vừa giúp Sài A Tứ đề phòng Viên Lão Tây, vị cổ thần vĩ đại họ Khương nào đó quả là có hơi bận rộn.
Dù sao điểm xuất phát ở thành Ma Vân cũng khá thấp, tiến trình phát triển cũng diễn ra quá chậm.
Cho dù có Viên Lão Tây và Sài A Tứ, nhưng đối với việc điều trị thương thế vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Dù sao, cho dù dốc cạn khả năng của Hoa Quả Hội để sưu tầm dược vật có tác dụng với thương thế thì cũng là việc tương đối khó chứ nói chi đến hai tên Hương chủ quèn này.
Hiện tại Khương Vọng vẫn chủ yếu sử dụng những dược liệu quý giá để thúc đẩy năng lực tự lành của Kim Khu Ngọc Tủy.
Đương nhiên, việc sử dụng ánh sáng Thiên Phủ soi chiếu cũng là điều không thể thiếu hằng ngày.
Nhưng đối với một người đang giãy dụa cầu sinh trong lãnh địa Yêu tộc như hắn, tốc độ khôi phục kiểu này vẫn là quá chậm…
Cho dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn cỡ nào, thực lực bản thân vĩnh viễn là cơ sở để đối phó hết thảy.
Ngày nào thương thế còn chưa khôi phục thì ngày đó hắn vẫn chưa thể yên tâm.
Hiện tại Sài A Tứ đã là ngôi sao mới nổi bắt đầu có danh tiếng ở đường Hoa Nhai, là thanh niên tài tuấn báo danh tham dự hội đấu võ Kim Dương Đài. Viên Lão Tây là kẻ đứng đằng sau đường Hoa Nhai, cũng là Giáo Tông đại nhân của Vô Diện giáo đang phát triển mạnh mẽ trong thế giới ngầm.
Nhưng thực lực và thế lực của hai kẻ này đều còn lâu mới chạm đến được cấp bậc Yêu Vương.
Buổi tối, trên đường phố thành Ma Vân, xuất hiện một thân hình mập mạp.
Tên yêu này mặc y phục dạ hành màu đen, khăn che mặt màu đen, lưng đeo hai thanh đao hẹp dài.
Đi băng băng trên nóc nhà, tác phong nhanh nhẹn không ăn nhập gì với ngoại hình.
Trăng treo giữa trời, chính là thời điểm tốt nhất để giết chóc.
"Ai?"
Lúc giày đen đạp xuống ngói xanh, trong một căn phòng nào đó chợt vang lên một tiếng quát khẽ.
Mấy chục đạo huyết khí dày đặc đồng loạt dâng lên.
Bước chân tên yêu mập mạp thoáng khựng lại, tiếng ngói vỡ vang lên, thân thể to lớn rơi xuống gian phòng!
Trong phòng đàn hương thoang thoảng, có bố cục của một gian phật đường hẻo lánh, chỉ có ánh nến mờ ảo, trông hơi tối tăm.
“Thiện tín” tụ tập ở đây đều mang bộ mặt hung ác tàn bạo.
Tên yêu mập mạo che mặt vừa rơi xuống đã lập tức rút đao, song đao rời lưng như chim nhạn giương cánh, vang lên lanh lảnh giữa vụn ngói và mảnh gỗ rơi ra từ xà nhà.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt!” Ánh đao như tia chớp lóe lên trong căn phòng tối tăm.
Cũng không có bao nhiêu tiếng kêu thảm, bởi vì căn bản không kịp kêu lên.
Sau một thoáng tĩnh lặng, trong căn phòng chỉ có tiếng thi thể rơi xuống đất “bịch bịch bịch”. Các thiện tín trong phật đường hẻo lánh này đều đã bị giết sạch.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad