Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1937: Lòng đã như thiêu

Chương 1937: Lòng đã như thiêu
Lại nói tiếp, đây là thời gian “nghỉ ngơi” dài nhất của hắn. Trước kia, bất kể là lúc nào, hắn cũng chưa từng buông thả việc tu hành, nhưng với trạng thái cơ thể lúc này chỉ có thể vận chuyển đạo nguyên một cách đứt quãng, suy nghĩ đạo thuật, mà không làm được gì nhiều.
Có rất nhiều thời gian ngủ, cũng có rất nhiều thời gian ngẩn người.
Lúc hắn ngủ thì đầu óc mê man, lúc ngẩn người thì tín mã do cương (1)
(1) tín mã do cương: lang thang trên lưng ngựa, ý nói rằng mọi thứ đều ở trạng thái lập lờ không có mục đích.
Diệu Ngọc đi vào trong phòng, thắp lên một ngọn đèn như thường lệ. Dầu thắp trong đèn đồng này là nhựa Tỳ Tang, có tác dụng an thần, đặc biệt phù hợp cho những người bị bệnh phải nằm một chỗ trên giường.
Căn phòng tràn ngập ánh đèn dầu êm dịu.
Từ trong hòm đựng thuốc, nàng lấy ra ba bát thuốc đã đun xong xuôi, lại dùng một cây Nghĩ Thân Thảo, kiểm tra thêm một lần nữa.
Nghĩ Thân Thảo là trân phẩm y đạo, có hiệu quả vô cùng thần kỳ. Sau khi có hơi thở của người bệnh, nó sẽ mô phỏng trạng thái thể chất của bệnh nhân, nói chung là để giúp người bệnh thử thuốc, có thể phản ánh tình trạng của bệnh nhân sau khi uống thuốc ở mức độ nào.
Nghĩ Thân Thảo biểu hiện trạng thái rất tốt, thuốc hôm nay rất vừa vặn, Diệu Ngọc bình tĩnh thu nó lại.
Dùng nguyên lực điều chỉnh độ ấm của thuốc, sau đó lại lấy ra một cái khay gỗ, đặt ba bát thuốc trông rất khó coi lên đó rồi đi về phía giường: một bát đủ mọi màu sắc, hết sức phức tạp, một bát xanh lục có ánh huỳnh quang, một bát đen nhánh như mực.
Nàng nhìn những thứ cổ quái kia, đột nhiên nhớ tới bát “canh” trong hang gấu đen, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Vì vậy bước chân càng hăng hái hơn.
Bước chân nhẹ nhàng, hương thơm thoang thoảng.
Nàng dùng tư thái xinh đẹp đi tới bên giường, một tay dìu Khương Vọng ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Mùi vị ba bát thuốc lẫn lộn với nhau, hợp lại thành một mùi hương đáng sợ không có cách nào hình dung. Mùi hương kia không chỉ xộc vào mùi, mà còn tựa như chọc vào tim.
Mắt Khương Vọng quét qua một cái, mí mắt liền không tự chủ giật giật hai cái.
Khóe miệng Diệu Ngọc dưới mặt nạ lại nhếch lên nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ bưng lên một bát thuốc trong đó, bưng về phía miệng Khương Vọng.
Khương Vọng vẫn nhớ rõ ràng hậu quả của việc cự tuyệt.
Cho nên thành thật há miệng ra.
Trong mắt Diệu Ngọc có càng nhiều ý cười, lấy bát thuốc đen như mực kia, dịu dàng giúp hắn uống.
Ực, ực.
Khương Vọng vội vàng nuốt xuống.
Ý chí kiên định như hắn, lúc này lông mày cũng cau chặt lại, giống như hai thanh sắt siết chặt vào nhau
Tay Diệu Ngọc rất vững vàng, bát thứ hai đủ mọi màu sắc lại đã bưng tới.
Ánh mắt Khương Vọng như thể thấy chết không sờn, lần nữa há mồm...
Sau khi Khương Vọng uống hết liền một lúc ba bát thuốc, nàng mới thu lại bát và khay, tiện tay lấy ra một cái khăn tay, lau lau khóe miệng Khương Vọng.
Lại nắm lấy chân Khương Vọng kéo xuống, khiến hắn từ tư thế ngồi trở về tư thế nằm thằng. Thái độ này làm cho Khương Vọng cảm thấy rất mất thể diện, cứ như mình là một đứa trẻ sơ sinh chỉ có mấy tháng, mọi thứ đều mặc cho người lớn sắp xếp.
Nhưng hắn không cách nào đưa ra kháng nghị, hắn biết nữ nhân kia vẫn đợi hắn mở miệng.
Nhất quyết không.
Khương Vọng nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chiến tranh lạnh.
Mà Diệu Ngọc đã chẳng hề để ý rời khỏi vị trí bên cạnh giường.
Một, hai, ba, bốn, năm... Năm bước rưỡi.
Nàng ngồi xuống trước bàn trà.
Nàng ngồi quay lưng về phía Khương Vọng, khoanh chân nhắm mắt.
Bóng dáng yểu điệu giống như một bức họa, bị ánh đèn chiếu lên vách tường. Phải là một họa sư thế nào mới có thể vẽ ra cảnh đẹp nhường này?
Không lâu sau, ánh đèn bị thổi tắt.
Lấy nhựa cây Tỳ Tang làm dầu thắp đèn rất tốt cho việc dưỡng thương, nhưng mỗi đêm chỉ có thể thắp khoảng nửa canh giờ, quá thì không được.
Ánh trăng cũng bị ngăn lại ngoài cửa sổ, hiện tại chỉ có cảnh đêm lưu động giữa hai người.
Hai người, một người ngồi, một người nằm, hô hấp đều rất nhẹ nhàng.
Dường như chẳng có gì gay gắt, chỉ là lãng phí thời gian.
Nhưng hai người đều biết, đêm dài... Cuối cùng cũng sẽ qua.
Điều bất ngờ luôn luôn không hẹn mà gặp.
Cốc cốc cốc!
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Vọng chỉ cảm thấy gió lay động, bản thân bị ép vào bên trong, còn bên cạnh có thêm một người.
Màn che màu trắng rũ xuống, những chiếc móc bạc treo rèm khẽ chạm vào nhau.
Tâm trạng hắn chợt căng thẳng.
“Ngọc Chân sư muội.”
Một giọng nữ vang ở ngoài cửa.
Ngọc Chân? Tên mới của nàng sao?
Ở chỗ này dưỡng thương lâu như vậy, còn là lần đầu có người đến hỏi thăm, có một dạo hắn cho rằng sẽ không có người tới đây.
Tiếng nữ nhân ở bên cạnh vang lên: “Sư tỷ, ta đã nghỉ rồi, có chuyện gì không?”
Gần quá...
Cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó lại đóng lại.
Không biết “sư tỷ” đã vào phòng hay chưa.
Khương Vọng rất căng thẳng. Hắn đoán loại căng thẳng này là bởi vì thân phận hiện giờ, tình cảnh hiện giờ. Hiềm nghi thông ma còn chưa rửa sạch, thiên hạ này có mấy nơi dám che chở hắn? Hắn không thể bị người khác phát hiện.
“Muội không cần dậy đâu.” Nghe tiếng nói, vị “sư tỷ” kia có lẽ đang đứng ở cạnh cửa: “Ta muốn đứng ở đây nói mấy câu với muội. Nếu thật sự mặt đối mặt với muội, lại không biết làm thế nào mới nói ra được...”
Khương Vọng chỉ cảm thấy cánh tay mình giống như chạm vào một dòng nước. Dòng nước này lại có hình dáng của một cánh tay, ấm áp mềm mại.
Nơi đó giống như một vòng xoáy, hấp dẫn tất cả lực chú ý của hắn.
Tất cả vô cùng yên tĩnh, hắn còn nghe được tiếng tim đập của chính mình.
“Sư tỷ... Tỷ đang nói gì vậy.”
nhau rất lớn. Nét phong tình cùng sự mê hoặc trong tiếng nói lúc này đều không còn nữa mà trở nên bình thản, tự tại.
Từ Diệu Ngọc, Bạch Liên, rồi đến Ngọc Chân, nàng đã trải qua cái gì?
Cho tới bây giờ, Khương Vọng vẫn luôn biết bản thân mình không hiểu nàng, cũng luôn cho rằng mình không muốn hiểu nàng.
Nhưng hắn cũng không có cách nào che lỗ tai của mình đi, cho nên lúc này chỉ có thể nghe một cách không được tự nhiên...
“Ngươi thường ngày không gặp ai, những ngày này cũng hiếm thấy trong am.” Giọng nữ phía cửa truyền tới: “Sư tỷ thấy ngươi, trong lòng cũng rất vui vẻ...”
Hơi thở Diệu Ngọc dường như nặng hơn một chút, sức nặng như đè lên không trung, khiến cho hô hấp của Khương Vọng lúc này cũng không được tự nhiên.
Nhưng giọng nói của nàng vẫn vô cùng trong trẻo.
“Tính khí ta bất ổn, không thể ở một chỗ đợi được. Có khi gặp chó con mèo con, cũng muốn dừng lại thật lâu... Chuyện trong am này, thật vất vả cho sư tỷ rồi.”
Khương Vọng mất tự nhiên muốn dịch một chút sang bên cạnh, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào.
Hô hấp của hắn càng lúc càng không thoải mái.
Không biết tại sao, hắn cảm giác bên cạnh hình như là một mồi lửa.
Có độ ấm làm người ta khó mà tin, đang đốt lên một thứ gì đó.
Lửa chưa thắp, lòng đã như thiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad