Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3442. Danh này, hùng tráng thay (1)



Chương 3442. Danh này, hùng tráng thay (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vũ Tín có danh xưng "Tiểu Vũ Trinh", thường hay nói với người khác rằng, lúc còn nhỏ hắn ta đã từng có một giấc mộng, trong mộng, Vũ Trinh Đại tổ nhìn hắn ta chăm chú, dẫn hắn ta bay lượn thiên khung.
Đến khi tỉnh lại, hắn ta liền có thể sử dụng yêu chinh của mình, khẽ động đã có thể giương cánh bay ngàn dặm.
Chính vì giấc mộng này cùng yêu chinh giống với Vũ Trinh của hắn ta, khiến hắn ta có được cái mỹ danh "Tiểu Vũ Trinh" này, cũng trở thành niềm hy vọng của Ma Vân Vũ gia.
Đương nhiên, cái danh này cũng không phải là hiếm lạ gì. Cái gì mà Ma Vân Tiểu Vũ Trinh, Vân Lĩnh Bệnh Vũ Trinh, Trường Hoài Tái Vũ Trinh... cũng đều có ở khắp nơi trong Yêu giới.
Đối với Vũ Trinh đã đi xa chưa từng trở lại, cả Yêu tộc đều ôm theo thái độ lạc quan.
Mọi người đều tin tưởng rằng, ông nhất định sẽ thành công đi xuyên qua Hỗn Độn Hải, viết tiếp truyền kỳ của mình ở thiên ngoại, thậm chí còn tin chắc rằng, ông nhất định đã đặt chân lên đỉnh cao nhất, trở thành nguồn lực thâm trọng của Yêu tộc.
Năm đó, trong cuộc chiến tranh ngôi Yêu hoàng, ông bại dưới tay Nguyên Hi đại đế nhưng ngay cả Nguyên Hi đại đế cũng vô cùng tán thưởng ông.
Trong "Thái Cổ Kinh Truyện" có viết, Nguyên Hi đại đế từng nói: "Cân nhắc kỹ thì trong sinh mệnh chỉ có ba điểm có thể tự ngạo. Thứ nhất, biết cách dạy dạy con, khiến con cái tận tâm với quốc sự; Thứ hai thắng cục mạnh mẽ, từng thắng Vũ Trinh một tay; Thứ ba có thể đảm nhận trọng trách, chưa phụ thiên hạ. Những chuyện còn lại thì không đáng nhắc đến."
Việc đã từng chủ đạo giúp Yêu tộc thắng được Ngô Lĩnh Huyết Chiến, giành thắng lợi lớn nhất từ khi tân thế giới của Yêu tộc thành lập đến nay, trong miệng Nguyên Hi đại đế cũng chỉ là một chuyện nằm trong "có thể đảm nhận trọng trách".
Duy chỉ có thắng Vũ Trinh, mới là một chuyện mà ông đơn độc muốn nhắc đến.
Nhưng truyền kỳ như vậy, đã sớm không còn rồi ư?
Cái đỉnh bằng đồng xanh to lớn không cách nào phát ra được âm thanh, chuyện xưa bị vùi lấp trong lịch sử cũng không thể tự kể lại. Duy chỉ có một đốm lửa chập chờn chớp tắt trong lớp tro tàn kia, là giống như con mắt của vị truyền kỳ Yêu tộc, vượt qua không biết bao nhiêu năm thời gian, nhìn kẻ đến sau chăm chú.
"Ta nghĩ ta biết, vì sao thế giới Thần Tiêu lại có thể vĩ đại đến như vậy rồi." Dương Dũ pháp sư cảm khái: "Thần Tiêu Đại tổ là người thiên công vô tư chân chính, vì có ông nâng Thiên Yêu Pháp Đàn, mới có thể chống lên vô hạn khả năng cho thế giới này."
"Còn có một điểm." Chu Lan Nhược nói: "Cũng chỉ có như thế, ông mới chân chính buông ra thế giới này, cho tất cả những kẻ tham dự công bằng lớn nhất mà ông có thể cho."
"Nếu như nói, cái đỉnh bằng đồng xanh này thật sự là Vũ Trinh Đại tổ." Hùng Tam Tư hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Vậy ông đã tọa hóa thăng đàn ở đây từ lúc nào?"
"Đúng vậy!" Thử Già Lam cũng kịp phản ứng: "Năm đó, Vũ Trinh Đại tổ đi vào trong Hỗn Độn Hải, việc này có tín sử làm chứng, được ghi chép rõ ràng, không giả được. Vậy, ông đã trở về thế giới Thần Tiêu, trúc tạo nên Thiên Yêu Pháp Đàn lúc nào?"
Lộc Thất Lang nói: "Ông chắc chắn đã đi vào Hỗn Độn Hải, đây là sự thật lịch sử. Nói cách khác, ông cũng đã từng trở về từ Hỗn Độn Hải. Cũng chỉ có tồn tại như Vũ Trinh Đại tổ mới có thể tới lui tự nhiên trong Hỗn Độn Hải."
"Vậy, chuyện này đã diễn ra vào lúc nào? Vì sao ông lại trở về?" Hùng Tam Tư hỏi.
Chúng yêu nhìn lẫn nhau, trong mắt đều là vẻ mờ mịt.
Lúc này vẫn là Chu Lan Nhược lên tiếng: "Ta nghĩ, ta biết ông ấy đã quay trở về khi nào."
Việc nàng ta thông thuộc lịch sử đã sớm được chúng yêu tin phục, bọn họ nhao nhao nhìn về phía nàng ta, mong chờ đáp án.
"Hẳn là chư vị đều biết đến Ngô Lĩnh Huyết Chiến." Chu Lan Nhược lấy câu này làm khúc dạo đầu, nghiêm túc giảng thuật: "Lúc đầu, sau Ngô Lĩnh Huyết Chiến, tình thế vẫn luôn tốt đẹp, chúng ta phản công với quy mô lớn, ròng rã mười năm, không ngày nào không chiến, không ngày nào không tiến, phá hủy toàn bộ đại thành của Nhân tộc chỉ còn lại thành Toại Minh... Cũng gần như đã chặn đánh Vạn Yêu Chi Môn, giết vào hiện thế!"
Nhưng ở thời khắc mấu chốt, trong lúc tuần tra lương thảo, Nguyên Hi đại đế lại bị Nhất Chân Đạo Chủ của Nhân tộc đâm trọng thương, không thể không trở về Thái Cổ hoàng thành dưỡng thương. Lúc này, mới cho Nhân tộc có cơ hội thở dốc, để bọn họ có thời gian cấu trúc phòng tuyến lần nữa."
Thử Già Lam bình thường vốn đã có ác tướng, lúc nói chuyện cũng như đang nhe nanh trợn mắt với ai: "Những thứ này ta đều biết, nhưng nó có liên quan gì đến Vũ Trinh Đại tổ?"
Lộc Thất Lang thì lại như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Chu Lan Nhược nói tiếp: "Sự kinh khủng của Nhất Chân Đạo Chủ ắt hẳn không cần ta phải nhiều lời, Nguyên Hi đại đế chính là tồn tại trên đỉnh cao nhất, là một trong những người mạnh nhất của Yêu tộc ta nhưng vẫn bị hành thích... Lại còn bị hành thích trong quân doanh của Yêu tộc ta!
Nhất Chân Đạo Chủ đã làm thế nào để ẩn thân vào phía sau doanh địa, vẫn luôn là một câu đố của lịch sử.
Lúc đó, Nguyên Hi đại đế đang phí sức và quân vụ, lại trải qua việc đạic hiến liên tiếp, trong lúc không kịp chuẩn bị còn nghênh đón khiêu chiến từ một tồn tại trển đỉnh cao nhất.
Chỉ trong chớp mắt đã kéo dài ra cả trăm năm.
Lúc ấy, nơi bọn họ giao chiến sinh ra thời gian loạn lưu, vòng xoáy nhân quả, dù có thiên quân vạn mã nhưng không tiến được, Thiên yêu nhìn thấy lại không thể can thiệp.
Sách sử chưa từng công bố nhưng vẫn luôn có một loại giải thích rằng, lúc ấy, Nguyên Hi đại đế bị thương nhưng không chết là vì được một vị cường giả tuyệt thế của Yêu tộc ta kịp thời trợ giúp."
Hắc liên trên cái đầu trọc của Thử Già Lam lấp lánh: "Ý ngươi là..."
Chu Lan Nhược nói tiếp: "Thân phận của vị cường giả tuyệt thế kia vẫn luôn không được công khai nhưng ta nghĩ rằng, ông chính là Vũ Trinh Đại tổ."
"Việc này không phải là không có khả năng nhưng cũng khá gượng ép." Dương Dũ pháp sư lên tiếng: "Phản phạt hiện thế là huyết chiến khuynh tộc (1), không biết đã có bao nhiêu cường giả của tộc ta xuất thủ, thế nên không nhất định là do Vũ Trinh Đại tổ ra tay. Việc có thể tồn tại một vị cường giả như thế không là một chuyện, nhưng lúc trước Nguyên Hi đại đế cũng không bị thương đến căn bản, không đến trăm năm lại có chiến lực đỉnh cao. Ta thì lại cho rằng, khi đó là ông ấy đã một mình đánh lui Nhất Chân Đạo Chủ. Hơn nữa, lúc trước, khi Vũ Trinh Đại tổ tiến về Hỗn Độn Hải, quả thực vẫn chưa Siêu Thoát."
(1) Khuynh tộc: cả hai bên đều đốc toàn bộ sức lực, của cải, nhân lực vào trận huyết chiến này. Hết chương 3442.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad