Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1095: Như mới hôm qua

Chương 1095: Như mới hôm qua
Khương Vọng trầm mặc bước trên đường phố huyện thành Văn Khê.
Hắn đột nhiên phát hiện, chẳng biết từ khi nào trong đầu mình luôn lôi Trang Thừa Càn và Trương Lâm Xuyên ra so sánh. Có lẽ là vì cả hai người kia đều có được ưu thế khi đối mặt với Bạch Cốt Tôn Thần, khiến cho lúc này độ nguy hiểm của Trương Lâm Xuyên, theo như hắn đánh giá, là cực kỳ cao. Không phải chỉ là một cường giả Nội Phủ chỉ nhờ đánh lén mới giết được Ngụy Khứ Tật.
Vô Sinh Giáo của Trương Lâm Xuyên hoạt động trong Ung quốc, có thể là vì Ung quốc mới kết thúc quốc chiến không lâu, Bạch Cốt Đạo vốn quen sống trong đống người chết, nhưng cũng không thể loại trừ việc bọn chúng có âm mưu khác...
Hắn cũng không tính thuận theo tâm ý của người thần bí kia, trước mắt cứ hoãn chuyện Vô Sinh Giáo lại đã.
Tạm thời muốn giết Trương Lâm Xuyên là chuyện không thể, vậy cứ quay về quỹ đạo cũ đi, nhặt lại mục đích ban đầu mà hắn tới đây.
Có điều, sau chuyện bất ngờ vừa rồi, Khương Vọng quyết định phải cẩn thận hơn một chút.
Lúc này, ở phủ Thuận An có lực lượng thượng tầng của Ung quốc, còn có môn đồ Mặc gia có năng lực khắc chế tương đương, còn có Vô Sinh Giáo, có cái tên thần bí với ngoại hình của Trương Lâm Xuyên... sóng ngầm cuồn cuộn.
Nhất định phải khống chế thật tốt mới có thể an ổn đạt thành mục đích.
Hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, khi bước ra đã kịp thu hết mũ rộng vành và áo choàng vào trong hộp trữ vật. Dù sao thứ này hắn cũng phải bỏ tiền ra "mua", phải giữ gìn sau này đến lúc dùng đến.
Cũng không biết Ngụy Bá Phương, Gia Cát Tuấn ở Linh Không Điện thế nào. Hai con sâu mọt to tướng kia có đục rỗng Linh Không Điện đi không...
Phần nâng đỡ kia của Thành quốc cũng chỉ giúp Khương Vọng nhàn bớt được một chút, hắn cũng không quá xem trọng, cho nên cũng chỉ thoáng nghĩ đến chuyện này một cái rồi bỏ qua.
Căn cứ theo tin tức mấy ngày nay hắn thu thập được thì cơ hội tại Thanh Vân Đình đang ở ngay trước mắt...
Buổi tiệc mừng thọ Uy Ninh Hầu Tiêu Vũ ba trăm tuổi.
Hấp dẫn vô số tân khách.
Vị lão Hầu gia này ở trong quân lữ đã lâu, dù là tên, tước, tu vi đều xứng đáng đứng hạng nhất phủ Thuận An.
Đây lại là một buổi lễ lớn, mừng thọ ba trăm tuổi cơ mà, đương nhiên có thể đoán được cảnh tượng người tới chúc mừng nối liền không dứt.
Phủ Uy Ninh Hầu được xây bên ngoài thành phủ Thuận An thông tới huyện thành, chiếm diện tích rất rộng, nghiễm nhiên là một tòa thành nhỏ. Hàng ngày, đội xe qua lại vận chuyển đồ vật nguyên liệu sinh hoạt gần như nối liền không dứt.
Giờ này khắc này, đội ngũ tặng lễ bên ngoài Hầu phủ kéo dài tới vài đặm.
Khương Vọng cũng ở ngay trong đó.
Thân phận hiện tại của hắn chính là đệ tử đơn truyền Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông.
Khê Vân Kiếm Tông đã suy sụp từ lâu, công pháp nội môn thất lạc đến bảy tám phần, truyền tới thế hệ Vu Tùng Hải thì gần như đã tới biên giới tiêu vong rồi.
Trước kia, Khê Vân Kiếm Tông cũng đã tới phủ Uy Ninh Hầu làm khách, đương nhiên, "làm khách" ở đây đơn giản chỉ là tới đưa lễ, ngồi một chút vào tiệc cơ động mà thôi, còn không thấy được cả mặt chủ nhân nữa.
Đến bây giờ, thì vẫn còn tư cách đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ (được ghi chép lại trong sổ lễ của Hầu phủ), nhưng đã không tặng được thọ lễ gì cho ra dáng.
Khương Vọng nguyện gánh cực khổ, tự móc tiền túi mua quà giúp cho bọn họ.
Hiện giờ, Vu Tùng Hải thật sự vẫn còn đang ở trong một sơn động vô danh nào đó. Khương Vọng đã dùng một bộ kiếm điển của Linh Không Điện để giao dịch với hắn ta, mượn dùng thân phận này một thời gian. Để phòng ngừa hắn ta nhận được đồ rồi còn làm ra chuyện linh tinh, hắn cũng đã có vài biện pháp phòng bị. Đến khi mọi chuyện hoàn thành sẽ thả hắn ta đi.
Đệ tử đơn truyền Vu Tùng Hải của Khê Vân Kiếm Tông, đây là một thân phận vô cùng thích hợp.
Vị tu sĩ trẻ tuổi này tu hành vô cùng khắc khổ, sau khi sư phụ duy nhất của hắn ta chết đi đã bế quan lâu dài, không ngừng khổ tu theo mấy quyển tàn phổ.
Nói cách khác, chính là không ai biết hắn ta. Dù là ở huyện Cửu Dư thì hắn ta cũng chỉ là một cái tên mơ hồ còn nổi danh, nhưng không có mấy người quen biết.
Chớ nói đến phủ Uy Viễn Hầu này, dù hắn ta có đến giữa cửa hô lớn một tiếng Vu Tùng Hải, e rằng cũng không có ai nhận ra.
Thanh Vân Đình ở huyện Văn Khê, Khương Vọng lại chạy đến phủ Uy Ninh Hầu xa tít mù, đương nhiên không phải hắn đi lầm, mà là vì Thanh Vân Đình nhất định cũng sẽ đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ.
Không nghi ngờ gì, bắt đầu tiếp xúc ở phủ Uy Ninh Hầu là lựa chọn tốt hơn trực tiếp đến nhà thăm, sẽ không khiến người ta cảnh giác.
Đội ngũ dài dằng dặc di động gian nan, Khương Vọng đủ kiên nhẫn vừa chờ đợi vừa yên lặng vận chuyển đạo nguyên.
Vết ẩu đả trên mặt đã mờ rồi nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục thử trải nghiệm phương thức vận dụng đạo nguyên của Chân Nhân đương thế - kết quả có thể là phí công, nhưng nhõ vạn nhất có thu hoạch thì là một chuyện may mắn lớn lao.
Có đôi khi thành công chỉ là một chút khả năng giãy dụa ra được khi phí công một cách vô tận.
Khi hắn đang lặng lẽ trải nghiệm, một tiếng ưng lệ từ xa vọng lại, chấn động đám người.
Những âm thanh xì xào bán tán kia lập tức dừng lại, một khắc sau lại sôi trào lên.
Khương Vọng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Hắn chỉ thấy một con chim ưng to tướng màu đen đang lướt qua không trung mà đến, lợi trảo như câu, cánh lớn giang rộng che xuống một mảnh bóng râm. Mỗi một lông chim đều như một thanh cương đao.
Trên lưng cự ưng là một nam tử chân trần đeo mặt nạ huyền thiết, lưng đeo một cái hộp đứng bằng đồng có xích sắt.
Không cần nghe những lời bàn luận ầm ĩ xung quanh.
Tự nhiên trong lòng Khương Vọng nảy ra một cái tên.
Thiên tài Mặc gia, Mặc Kinh VũI Hắn còn biết người này trước những kẻ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad