Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1611: Dị thú

Chương 1611: Dị thú
Keng!
Biều Hổ lần nữa chắn trước người Xúc Mẫn, chặn lại Sài Đao của Lâm Tiện.
Xúc Mẫn lùi lại ba bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Lúc này, Biểu Hổ đang chắn trước người hắn ta, vững vàng chống đỡ sự tấn công của đối thủ.
Liệm Xà bay lơ lửng sau lưng Lâm Tiện, tụ lực chờ phát động.
Khôi lỗi của hắn Xích Thiên nô, cũng đã di chuyển đến đây, tùy thời có thể phát động tấn công.
Mà trên ngực của Lâm Tiện, vết thương xuyên thấu kia dữ tợn như vậy, máu tươi chảy không ngừng...
"Ta không muốn giết ngươi, nhận thua đi" Xúc Mẫn ngẩng đầu nói: "Dung quốc của ngươi nhỏ, chắc hẳn không thể mất một thiên tài như ngươi."
Thần thông của Lâm Tiện quả thật rất mạnh, nhưng trong trận chiến này, Xúc Mẫn vẫn chiếm ưu thế vô cùng rõ ràng...
Vô Câu thần thông có thể giúp cho Lâm Tiện không bị trói buộc, tùy thời có thể tiến hành tấn công. Nhưng đao của y không thể phá vỡ Biều Hổ, không thể thật sự tạo ra thương tích cho Xúc Mẫn. Liệm Xà của Xúc Mẫn phối hợp với khôi lỗi, lại tùy thời có thể kích sát Lâm Tiện.
Huống gì...
Xúc Mẫn vẫn còn hai khôi lỗi chưa dùng đến, ai biết được liệu hắn ta còn có đòn sát thủ gì?
Giây phút này, Xúc Mẫn lên tiếng kêu Lâm Tiện nhận thua, chính là thể hiện phong độ của một nước lớn.
Nhưng Lâm Tiện nắm chặt đao, ánh mắt không hề dao động.
Dung quốc che giấu y rất tốt, cũng bồi dưỡng vô cùng tận tâm.
Khuôn mặt y còn có chút ngây ngô, thậm chí cũng không có mấy sát khí. Tất cả đều nói lên y còn rất trẻ.
Tuổi trẻ có nghĩa là còn có tương lai rất dài, còn rất nhiều cơ hội.
Dừng lại ở đây, không đáng.
Nhưng mà.
Nhưng mà...
Dương Kiến Đức năm xưa cũng là thiên kiêu được người người ca tụng, lại thua trước Trọng Huyền Chử Lương.
Năm xưa Kỷ Thừa cũng phong quang vô hạn, thậm chí còn vào vòng chung kết của Hoàng Hà Hội, chỉ tiếc lại bại trong tay của thiên kiêu Cảnh quốc.
Sau đó thì thế nào?
Kỷ Thừa bị Tề quốc ngăn trở mọi bề, mọi cơ hội đều bị phá hỏng, cuối cùng ngay cả Thần Lâm cũng chẳng thể đạt được.
Thời gian đứng về phía thiên kiêu, lời này không sai.
Nhưng Tề quốc lại có càng nhiều thiên kiêu hơn, sẽ có càng nhiều người còn mạnh hơn bây giờ.
Y có thể chờ tiếp sao?
Lần Hoàng Hà Hội này, nếu như không thể thể hiện tiềm lực, tham gia trận chiến Vạn Yêu Chi Môn.
Thì Dung quốc liền xong rồi...
Dương quốc trước đây có thể thỉnh thoảng va chạm với Dung quốc.
Hiện tại thì sao?
Chỉ còn là "Dương địa Tề quốc".
"Dung quốc quả thật rất nhỏ." Lâm Tiện nhìn Xúc Mẫn, vết thương nơi ngực giống như hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến y, y bình tĩnh nói: "Nhưng trong lòng ta, nó rất lớn"
Tổ quốc ta lớn bao nhiêu?
Đủ lấp đầy lòng ta.
Lâm Tiện bước về phía trước một bước, chỉ một bước bình thường, chém xuống một đao, như tiểu phu bổ củi!
Không, không chỉ là một đao.
Một đao kia của y, từ trái phải trước sau, chém tới từ vô số góc độ khác nhau.
Tiểu phu xẻ núi!
Kengt Một tiếng này, tiếng vang lớn hơn lúc trước rất nhiều, cũng rất nặng. Đây là âm thanh ghép lại của hàng trăm hàng ngàn vết chém.
Rắc rắc!
Bầu lưng rạn nứt, Biểu Hổ toàn thân liền nứt thành hai nửa, ảm đạm rơi xuống đất!
Biều Hổ có sức phòng ngự cực mạnh đã bị chém làm hai nửa, hổ khẩu cầm đao của Lâm Tiện cũng đã tứa máu tươi.
Trong lúc đó, Liệm Xà đã phóng như bay tới.
Xích Thiên nô khôi lỗi cũng xông đến!
Lâm Tiện quay người bổ một đao!
Sài Đao xé gió va chạm với "mũi thương" của Liệm Xà.
Một đao kia vậy mà cũng chém Liệm Xà thành hai nửa!
Ken két.
Không phải là tiếng nát vụn của Liệm Xà, mà là tiếng xương ngón tay tay phải của Lâm Tiện, toàn bộ rạn nứt.
Tay y không còn đủ sức nắm, Sài Đao liền rơi khỏi tay...
Được tay trái của y tiếp được.
Bước thêm một bước về phía trước, Sài Đao hạ xuống, chém rớt một cánh tay của Xích Thiên nô, sau đó phát ngang, Xích Thiên nô liền rơi đầu!
Khôi lỗi âm ầm ngã xuống đất.
Đơn giản, tự nhiên, dứt khoát.
Trong mưa giông sấm chớp, tình thế đã đảo chiều.
Ba khôi lỗi của Xúc Mẫn đều đã bị hủy, còn Lâm Tiện lại xoay người đi về phía này.
Sài Đao hạ xuống!
Lần này đã không còn Biểu Hổ ngăn cản nữa.
Kiều Lâm cơ hồ cũng muốn vỗ tay cho Lâm Tiện, ăn mừng người đầu tiên ra trận của Hạ quốc.
Nhưng Xúc Mẫn lại đột nhiên đưa ngón tay che lấy tai trái, nghiêng đầu, từ trong tai phải của hắn ta đột nhiên bay ra một bóng đen hình tròn.
Bóng đen kia ở trong không trung đột nhiên mở rộng.
Đơn trảo, quỷ diện, một đôi cánh thịt.
Nó nhô đầu lên, một thứ giống như chiếc mỏ nhọn bỗng mở ra.
Lâm Tiện lúc nãy còn cầm đao tung hoành như thiên thần, thất khiếu đổ máu, ngửa đầu liền ngã xuống!
Vật này tuyệt đối không phải là khôi lỗi, nó là vật sống.
Xúc Mẫn cũng không chỉ là tu sĩ Mặc gia, không chỉ tỉnh thông Khôi Lỗi chỉ thuật, mà hắn ta còn là người nắm giữ Ngự Thú chỉ thuật!
Người tu thuật Ngự thú, không phải là không có, nhưng mà cực kỳ hiếm, thậm chí có thể nói, còn hiếm hơn cả tu sĩ Phù Triện.
Giống như ở một nơi như quần đảo Cận Hải, bởi vì hàng năm giao chiến với hải tộc. Bắt được hải tộc, giam cầm Hải Chủ Bổn Tướng, bố trí cấm chế, phá hủy thần trí, cho rằng nó là truyền thống dùng hải thú bảo vệ đảo.
Coi nó là việc khai phá giá trị hạn chế của hải tộc.
Nhưng chuyện này căn bản không được xem là thuật Ngự Thú, nó chẳng khác gì giam cầm nô lệ.
Thuật ngự thú chính thống chính là người cùng thú tâm ý tương thông. Quan hệ giữa hai người vừa là bạn, vừa là chiến hữu.
Lịch sử của thuật này rất lâu đời, thậm chí có thể nói là đã có từ thời viễn cổ.
Nhân tộc thời viễn cổ, người có đạo mạch tu hành trời sinh quá ít, chiến lực vô cùng thấp. Liền có tiên hiển sáng tạo ra thuật ngự thú, dùng thuật ngự thú để thuần hóa dị thú, để bộ tộc sử dụng, tăng chiến lực lên.
Trong một quãng thời gian ngắn, chiến lực mà dị thú đem lại vô cùng khả quan, đương nhiên là cũng phổ biến một thời. Đây cũng là một trong số những thử nghiệm mà tiên hiển nhân tộc đã làm trong những năm tháng khó khăn.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, những dã thú thường gặp thì không có năng lực tham gia chiến đấu cấp bậc siêu phàm, mà những dị thú có năng lực siêu phàm thì lại hiếm thấy.
Hơn nữa, thường những dị thú có năng lực siêu phàm thì rất mạnh, thậm chí còn có rất nhiều con đều có trí tuệ, cực khó thuần phục.
Ví dụ như pháp thú Bệ Ngạn trong truyền thuyết, cũng có thể được tính là dị thú.
Thời đại viễn cổ có một loại "dị thú", chúng thường có một chút thần tính nào đó, thậm chí có tư cách được gọi là thần thú.
Thuật ngự thú bình thường chính là kết duyên cùng với những huyết mạch hậu duệ của những dị thú cường đại này.
Dần dần, bọn chúng từ "thường khó thấy được" biến thành "hiếm thấy" cuối cùng là gần như tuyệt tích.
Thuật ngự thú cũng vì vậy mà rơi vào ngõ cụt.
Sau đó, nhân tộc tiên hiển căn cứ vào nghiên cứu Khai Mạch đan, sáng tạo ra việc đào tạo một loại "yêu thú", dùng chúng để bổ sung Khai Mạch đan.
Yêu thú chính thức có được chiến lực siêu phàm, không hề thua kém dị thú. Theo năng lực đào tạo không ngừng tăng lên, thực lực của đám yêu thú này còn có thể được nâng cao.
Rất nhiều người cảm thấy, thuật ngự thú nói không chừng một lúc nào đó sẽ được phục hưng.
Nhưng có một vấn đề tồn tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad