Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1229: Xin lỗi

Chương 1229: Xin lỗi
Khương Vọng dùng một bàn tay nâng nàng lên. Một bên dịu dàng trấn an nàng, một bên từ từ điều động đạo nguyên đi sắp xếp lại Thông Thiên Cung đã nát đến mức rối tỉnh rối mù của nàng.
Thông Thiên Cung của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, không có nửa tia hi vọng có thể xây lại được. Khương Vọng hiểu rõ điều này.
Nhưng việc mà hắn đang làm giống như là dọn dẹp đá vụn của một tòa nhà bị sụp đổ. Dù không thể xây lại nhà, nhưng ít ra có thể làm cho cái tòa nhà đổ nát này trở nên sạch sẽ hơn một tí, từ đó giảm bớt sự đau đớn cho Trúc Bích Quỳnh... đù có thể điều này cũng là phí công.
"Ngươi nên nói mấy chuyện có ích hơn." Khương Vọng nói tiếp: "Ví dụ như nói cho bọn họ biết, ngươi là bằng hữu tốt của Khương Vọng. Chỉ cần bọn họ chịu tha cho ngươi, thì Khương Vọng đồng ý dùng tiền, đồng ý bỏ ra rất nhiều tiền."
Khóe môi nứt nẻ của Trúc Bích Quỳnh hơi cong lên.
Nàng đã nở một nụ cười.
Nhờ việc rèn luyện sức khống chế đạo nguyên trong thời gian dài, nên quá trình Khương Vọng giúp Trúc Bích Quỳnh dọn dẹp Thông Thiên Cung cũng không có gì bất ngờ xảy ra.
Mà Trúc Bích Quỳnh vẫn nhìn hắn trước sau như một.
"Ngươi đến thăm ta sao?" Dù nàng nhìn thấy Khương Vọng rõ rành rành trước mắt, nhưng vẫn hỏi như vậy: "Khương đạo hữu?"
Nghe qua thì câu hỏi này có chút ngốc nghếch, nhưng Khương Vọng vẫn trả lời nghiêm túc: "Đúng vậy, ta tới gặp ngươi."
"Là bà bà dẫn ngươi tiến vào sao?" Cô nương ngốc nghếch này lại méo miệng, tựa như muốn khóc: "Giúp ta nói xin lỗi với bà bà hộ ta, là ta không đúng, ta không nghe lời, ta có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của bà bà, phụ lòng bà bồi dưỡng..."
Đã thành ra như thế này rồi, mà nàng còn không biết mình bị ai hại ra như vậy...
Khương Vọng im lặng một lát, cuối cùng chỉ tiếp tục dọn dẹp Thông Thiên Cung cho nàng rồi nói: "Có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, vậy nên ngươi phải thật kiên trì"
Đúng lúc này cửa đá ở phía sau được mổ ra.
Khương Vọng mím chặt môi, hắn biết hành động này là để báo với hắn rằng thời gian thăm viếng đã hết, hắn phải rời đi rồi.
"Ta phải đi rồi" Hắn nói.
Dường như thời gian ngưng trệ trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không thật sự dừng lại vì ai.
"Ngày ấy..." Trúc Bích Quỳnh nhìn hắn và nói: "Ngươi sẽ đến xem ta sao?"
Khương Vọng không nói gì, giờ phút này hắn có thể nói gì đây?
Hắn không thể nói bất cứ điều gì về kế hoạch của mình cho cô nương ngốc này được.
Cuối cùng Khương Vọng chỉ nói: "Đương nhiên."
Trúc Bích Quỳnh chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Vậy thì ta sẽ không sợ nữa."
Khương Vọng cắn răng, rốt cuộc vẫn buông tay ra, để cho thân thể của Trúc Bích Quỳnh bị treo lại lần nữa.
Hắn đột nhiên xoay người lại, không dám liếc mắt nhìn Trúc Bích Quỳnh lấy một cái, rồi nhanh chóng bước vội ra khỏi nhà đá.
Lúc này, một bàn tay khô gầy khóa kỹ cửa đá lại. Vừa lúc cây nhang chỉ còn lại một phần năm kia cũng cháy hết.
"Đi thôi" Khương Vọng nói.
Dù sao thì bên trong ngục Tù Hải cũng không phải chỗ tiện để nói chuyện, Bích Châu bà bà cất chìa khóa cẩn thận rồi đi ra ngoài luôn.
Khi đi ngang qua cái bàn mà các cai ngục đang chơi bài, thì bà nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khóa lên trên bàn.
Không có cai ngục nào để ý đến bà, mà bà cũng không để ý đến bất kỳ cai ngục nào.
Khương Vọng cũng thờ ơ lạnh nhạt, hắn cảm giác những cai ngục này hoàn toàn sống trong thế giới của mình.
Nếu những người này ra thế giới bên ngoài kia, thì hẳn cũng được xem như là cường giả khó gặp. Ví như Tất Nguyên Tiết trở thành Biện Thành Vương của Địa Ngục Vô Môn, đúng là hung danh hiển hách.
Nếu như thực lực của bọn họ không kém Tất Nguyên Tiết quá nhiều, vậy hẳn cũng mạnh hơn Bích Châu bà bà mới đúng.
Hắn phán đoán như vậy là dựa vào Hải Tông Minh. Khi Bích Châu bà bà và Hải Tông Minh tranh chấp, có thể thấy thực lực của hai người không chênh lệch là bao. Mà Khương Vọng hiểu rất rõ về thực lực của Hải Tông Minh. Tuy rằng cũng là Ngoại Lâu tứ cảnh, nhưng khẳng định thực lực chưa đạt tới trình độ như Diêm La của Địa Ngục Vô Môn.
Mà Bích Châu bà bà ở bên ngoài uy phong cỡ nào, dù là cấp cao của Ngũ Tiên Môn cũng bị bà ta kêu đến là đến kêu đi là đi. Còn bọn họ lại ở trong cái ngục Tù Hải tối tăm không có ánh mặt trời này, cả ngày say rượu rồi đánh bạc, lôi thôi lếch thếch.
Bọn họ vừa là cai ngục, cũng là tù nhân.
Những tù nhân kia đều bị tra tấn đến mức mất đi sự hiếu kỳ đối với thế giới bên ngoài, vậy còn tình trạng của mấy cai ngục kia thì sao, chẳng phải là một bãi nước đọng hay sao?
Cửa đá ở phía sau đóng lại, Khương Vọng và Bích Châu bà bà lại đi vào đường hành lang chỗ lối vào lần nữa, chỉ là tâm trạng lúc này đã khác hoàn toàn so với lúc đến.
"Bà bà." Khương Vọng lên tiếng: "Tình hình hiện tại của Bích Quỳnh rất không ổn, chỉ sợ không thể kiên trì đến lúc Hải Tế...
"Haizz" Bích Châu bà bà thở dài một hơi: "Trước khi Hải Tế bắt đầu, ngục Tù Hải sẽ không để cho nàng chết."
Khương Vọng mấp máy môi: "Ý của ta là, có thể nghĩ cách đưa một chút đồ ăn đồ uống cho nàng vào mỗi ngày được không?"
Bích Châu bà bà chống gậy tiến lên, dù có đi lên hay đi xuống trên hành lang này thì bà vẫn luôn đi kiểu không nhanh không chậm như này.
"Ăn một bữa cơm, một viên nguyên thạch" Bà nói: "Ngươi cũng nhìn thấy những cai ngục vừa nãy rồi đấy. Bọn họ rất tham lam"
"Không sao, ta chi được." Khương Vọng nói không chút do dự.
Hắn nói nhẹ nhàng như chỉ là mấy đao tệ thôi vậy.
Giống như chuyện mà hắn đồng ý không phải là ăn một bữa cơm trả một viên Khai Mạch Đan cấp Giáp.
Bởi vì hắn muốn thể hiện rằng, hắn có thể trả giá đến mức nào vì chuyện của Trúc Bích Quỳnh.
"Đứa trẻ ngoan." Vẻ mặt của Bích Châu bà bà như là vui mừng:
"Bà bà nói đùa với ngươi thôi, mấy chuyện này, bà bà tự có sắp l)
xếp.
Bà ta đã có được đáp án mà mình muốn.
Đối với Khương Vọng mà nói, coi như chuyến đi hôm nay cũng có kết quả. Chí ít thì nó đã loại bỏ hoàn toàn phương án cướp ngục nhân lúc hỗn loạn, dù trước đó hắn cũng không cho rằng phương án này khả thi nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng.
"Trúc đạo hữu nhờ ta chuyển một câu cho ngài." Khương Vọng nói.
"Câu gì?" Bích Châu bà bà tỏ vẻ bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad