Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1872: Đã thành chuyện cũ (1)

Chương 1872: Đã thành chuyện cũ (1)
Những người được “chọn” đến căn cứ chính trên núi Phủ Ninh, tất nhiên sẽ không đơn giản.
“Vậy sao? Các ngươi từ căn cứ chính đến sao?”
Nét mặt của Trương Vệ Vũ hiện tại rất bình tĩnh.
Rất khó thông qua nét mặt của y để đoán được trong lòng y đang nghĩ gì.
Trọng Huyền Thắng căn bản không nhìn y, chỉ nói với Độc Cô Tiểu: “Độc Cô đình trưởng, Trương đại nhân nói muốn nói chuyện bằng chứng cứ, ngươi liền nói với y một chút đi!”
Độc Cô Tiểu liền cất bước tiến về phía trước.
Trong mắt Trương Vệ Vũ, bước đi của nàng rất vững vàng.
Trên rương có một ổ khóa lớn, Độc Cô Tiểu nhận lấy một chiếc chìa khóa từ trong tay một người khuân vác, mở khóa ra.
Sau đó nâng nắp rương lên.
Từ bên trong chiếc rương sắt đen, kéo ra một người bị trói chặt tay chân.
Đây là một nam nhân có trang phục rất bình thường.
Trên người không thấy có vết thương gì, nhưng ánh mắt hoảng hốt, nét mặt đờ đẫn, bị đẩy từ trong rương ra, theo bản năng cúi đầu che giấu ánh mắt.
Độc Cô Tiểu mặc dù tu vi không cao, nhưng muốn kéo một người như vậy, cũng không tốn sức chút nào. Trực tiếp nắm lấy cổ áo người đó, kéo đến trong Chính Thanh Điện.
Cách kéo đi này, rất giống với tư thế Trương Vệ Vũ kéo Phạm Thanh Thanh đi lúc trước.
Đi như vậy, Độc Cô Tiểu có một loại cảm giác chưa từng trải nghiệm qua, đó là cảm giác nắm trong tay vận mệnh của người khác.
Điều này khiến cho bước chân của nàng lại càng thêm ổn định.
Người này là ai?
Đây là vấn đề mà những người đang ở đây gấp gáp muốn biết nhất.
Phạm Thanh Thanh đang nằm cuộn tròn trên mặt đất cũng hơi hơi mê mang.
Nhưng nàng ta bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, tròng mắt chợt co rút lại!
Độc Cô Tiểu lúc này lên tiếng, nàng dùng giọng điệu tương đối lạnh lùng bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tòa Chính Thanh Điện này, cùng với tiểu viện mà lão gia ở, từ trước đến nay đều do một mình ta quét dọn. Mỗi lần quét dọn Chính Thanh Điện, Phạm tỷ…”
Dường như nàng nói nhầm một chút, nhanh chóng sửa lời: “Phạm Thanh Thanh cũng sẽ đi theo ta. Lúc đầu ta chỉ cho rằng nàng ta yêu thích nơi này, yêu thích tòa điện do chính nàng ta đôn đốc xây dựng nên. Bây giờ ta mới biết được, hóa ra là có nguyên nhân cả. Nàng ta đang trông chừng ta, sợ ta phát hiện ra bí mật của nàng ta…”
Trọng Huyền Thắng im lặng nghe, mặt không biểu cảm. Trong viện, đại khái cũng chỉ có hắn ta hiểu rõ, Độc Cô Tiểu đối với Phạm Thanh Thanh, là không có chút cảm tình nào. Thậm chí chuyện Phạm Thanh Thanh làm lần này, cũng là do Độc Cô Tiểu phát hiện ra rồi nói cho hắn ta biết. Một tiếng gọi nhầm này, giống như có cảm tình rất sâu đậm, chẳng qua chỉ là một loại tiểu xảo của nàng mà thôi.
Chẳng qua đối với loại tiểu xảo này, hắn ta không hề chán ghét.
Mặc dù hắn ta xuất thân cao quý, nhưng cũng không phải vừa sinh ra liền có được mọi thứ. Hắn ta lại càng hiểu rõ, một người bình thường muốn tiến về phía trước, thì phải dùng một thứ gì đó để đổi lấy, hay phải từ bỏ một thứ gì đó.
Độc Cô Tiểu vẫn tiếp tục nói: “Một tháng trước, ta liền phát hiện người này. Mỗi lần đến trấn Thanh Dương, luôn làm một số chuyện theo quy luật. Ta cảm thấy gã có vấn đề, nhưng ta không biết mục đích của gã là gì, cũng sợ rút dây động rừng. Cho đến khi lão gia xảy ra chuyện, ta mới nhớ đến chuyện này, liền nói cho Trọng Huyền công tử.
Trọng Huyền công tử liền bắt gã lại thẩm vấn, mới biết được, gã là người chuyên giúp Điếu Hải Lâu thu thập tình báo.
Gã không nhận ra Phạm Thanh Thanh mà Phạm Thanh Thanh cũng không nhận ra gã, hai người chưa từng gặp mặt. Bọn họ chỉ ở một nơi cố định tiến hành trao đổi tin tình báo. Cũng chính là ở Chính Thanh Điện trên núi Phủ Ninh này đây.”
Phạm Thanh Thanh nhìn thật sâu vào mắt Độc Cô Tiểu.
Nàng ta vẫn cho rằng, đây chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần, ngu trung mà thôi.
Nhưng hiện tại nàng ta mới phát hiện, nàng ta chưa bao giờ thật sự hiểu rõ một Độc Cô Tiểu luôn tìm mọi cách thân mật với mình, đi theo mình làm tùy tùng này.
Nàng ta và Độc Cô Tiểu cơ hồ sớm chiều ở chung, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện chút khác thường nào của Độc Cô Tiểu.
Mấy ngày qua, nàng ta vẫn luôn khuyên Độc Cô Tiểu rời khỏi Tề quốc với mình, Độc Cô Tiểu kiên quyết cự tuyệt, ngược lại khiến cho nàng ta cảm thấy đứa nhỏ này lại càng có thể tin được.
Nàng tự cho bản thân là một tiền bối từng trải phong phú, cùng lúc dạy Độc Cô Tiểu đạo thuật, cũng tiện phát chút lòng tốt, dạy cho nàng cách làm sao để đối phó với thế giới phức tạp này. Hôm nay, lại bị đối phương đá ngã trên mặt đất, dạy cho một bài học!
Độc Cô Tiểu vẫn luôn biết chuyện nàng ta chuyển tin tình báo về Điếu Hải Lâu, cũng diễn vai ngây thơ vô tội trước mặt nàng ta!
Mà Trọng Huyền Thắng, một Trọng Huyền Thắng mà thậm chí ngay cả lúc này nàng ta cũng không dám nhìn thẳng…
Nàng ta rốt cuộc đã rõ, đối phường vì sao lại tranh cãi với nàng ta, thậm chí còn mong chờ bị nàng ta vu oan giá họa. Bởi vì trong tay người này có chứng cớ, lời vu oan giá họa của nàng ta, ngược lại càng có thể chứng minh cho sự trong sạch của Khương Vọng! Thậm chí, Trọng Huyền Thắng hoàn toàn có thể lợi dụng lời vu oan giá họa của nàng ta, cùng lúc đẩy luôn Trương Vệ Vũ xuống địa ngục.
Người kia thông minh như thế, lại hung tàn như vậy!
“Cho nên nói…” Đến lúc này, Trương Vệ Vũ cũng đã nhìn rõ rất nhiều thứ. Y nhìn Trọng Huyền Thắng: “Bình Đẳng quốc chỉ là tin tức giả, hay là thủ thuật che mắt. Đây mới chính là bẫy rập của ngươi?”
“Cái gì gọi là ‘bẫy rập’? Ta không hiểu.” Trọng Huyền Thắng lắc đầu: “Ta cũng chỉ mới biết chuyện này, không ngờ ngươi cũng vừa hay biết được, càng không ngờ, ngươi lại có thể hiểu lầm! Trương đại nhân, tại sao ngươi lại có thành kiến với Khương Vọng lớn như vậy chứ?”
Biểu hiện của hắn ta vô cùng khó hiểu hỏi: “Bời vì ghen ghét sao? Hay là bởi vì lợi ích?”
“Ta đối với Khương Vọng không hề có bất kỳ thành kiến gì. Ta chỉ căn cứ vào chứng cứ để làm việc, dựa vào bằng chứng để phán đoán.” Trương Vệ Vũ mạnh mẽ khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, còn thật lòng nói: “Có đôi khi cũng sẽ phạm sai lầm, là do ta năng lực chưa đủ, chứ không phải xuất phát từ thành kiến cá nhân. Thật ra bản thân ta vô cùng thưởng thức Khương Thanh Dương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad