Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3174 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (8)



Chương 3174 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (8)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hóa ra là như thế!
Đây mới là kiếp đầu tiên của hắn ta, kiếp nạn liên quan đến sinh tử của hắn ta, sớm nhất lại phải truy ngược đến Yến Vân Sơn...
Đạo tâm kiên định như Trương Lâm Xuyên, ánh mắt cũng nhất thời trờ nên hoảng hốt.
Thì ra trong Cửu Kiếp pháp được dùng để đối kháng với thiên ý, hắn ta thậm chí còn không thể sống sót qua kiếp nạn đầu tiên!
Vậy thì dũng khí bỡn cợt Chân Nhân tứ phương, thách thức cường giả các nước, được tính là cái gì?
Vậy thì thủ đoạn động một cái là hủy diệt một quốc gia, khuấy động phong vân khắp thiên hạ, được tính là cái gì?
Vậy thì tham vọng độ qua sáu kiếp cùng một lúc, dám làm kẻ thù thiên hạ, dám chống lại thiên ý, được tính là cái gì?
Mọi thứ chẳng là gì cả!
Tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi.
Bây giờ mới biết tại sao nhiều anh hùng hào kiệt, cường giả cái thế, lại không khỏi phải cảm thán như thế này!
Không!
Trương Lâm Xuyên đột nhiên ngước mắt lên.
Cho dù các anh hùng trong lịch sử có biến thành tro bụi, cho dù các vương hầu tướng lĩnh đều biến thành bạch cốt, ta cũng không phục!
Đời này, ta chỉ đi con đường mạnh nhất, chỉ cầu danh hiệu tối cường.
Tung hoành sử sách, cũng không có ai như ta!
Với cơ thể chưa kịp thích ứng của Lục Diễm, cho dù phải đối mặt với người nào trong hai người Vương Trường Cát và Khương Vọng, thì cũng không có cơ hội chiến thắng.
Trương Lâm Xuyên luôn là một người rất tỉnh táo, vì vậy hắn ta hoàn toàn có thể nhìn rõ thực tế, thấy rằng không có con đường nào để tiến hay lùi.
Nhưng hắn ta vẫn dang rộng hai tay, mái tóc dài tung bay tán loạn, toàn thân tràn ngập Vô Sinh Bạch Khí, dùng tư thế ôm lấy, xông thẳng về phía hai người đối diện –
“Bây giờ trong thế giới Vô Sinh của ta, ta có thể có vô sinh chi phúc! Vô sinh chi thọ! Vô sinh chi lộc!”
Lúc này, hắn ta phi thân lên cao, lao thẳng lên bầu trời.
Ý thức vượt qua rào cản của thời gian và không gian, và nhảy đến một nơi không xác định.
Hắn ta đã dùng chí cao Vô Sinh Huyền Pháp, thiêu cháy đạo đồ, điểm sáng thần tính, cường ngạnh vượt quá vận mệnh trường hà, để nhìn xem tương lai có thể xảy ra của mình!
Nhưng hắn ta chỉ nhìn thấy một bức tinh đồ phức tạp và lộng lẫy, che khuất tầm nhìn của hắn ta.
Trên, dưới, trái, phải, trước, sau, nhìn về hướng nào cũng chỉ thấy một bức tinh đồ phức tạp.
Quẻ đạo Chân Quân Nguyễn Tù, sớm đã chặn đứng tương lai của hắn ta.
Hắn ta đã phá hủy quá khứ, đánh mất hiện tại, và bị cắt đứt mất tương lai.
Lúc này, đôi mắt của hắn ta như muốn nổ tung.
Sau đó, đôi U Nhãn thực sự đã rách ra, nổ ra một loại tương thể vô cùng kinh khủng, vẽ lên một khuôn mặt già nua hung dữ. Trong hốc mắt vẫn có lôi quang lưu động, giống như tòa lôi trì nho nhỏ.
Tất cả tham vọng và quyết tâm của hắn ta lúc này đều bị giam cầm trong cơ thể, đôi chân không thể di chuyển.
“Không được vượt qua lôi trì một bước!”
Khi sương gió thổi qua thế giới U Minh, Khương Vọng đơn giản tiến về phía trước, giơ kiếm quét ngang –
Cái đầu già nua kia đã bay cao!
Hai phần thi thể đều bị xích diễm bốc lên đốt cháy, Tam Muội Chân Hỏa chỉ liếm qua một cái, nơi này đã trơ nên trống rỗng, đến một chút tro tàn cũng không còn lưu lại. Vì hiểu quá rõ, nên đốt cháy cũng càng sạch sẽ!
Thế giới U Minh vố là vô tri vô giác, lại bởi vì Tam Muội Chân Hỏa rực rõ mà trở nên có chút màu sắc.
Một ý chí vĩ đại tuần qua thế giới U Minh.
Nhưng nơi này đã hoàn toàn trống rỗng, hai vị khách từ hiện thế không có chút lễ nghi kia đã biến mất.
Đến và đi vội vã, như một giấc mơ.



Mùa thu đã qua.
Trên bậu cửa sổ nhìn ra hồ, khung cảnh mùa xuân vẫn đang nở rộ.
Trong làn sương giá rơi rả rích, những bồn hoa với trăm hoa nở đầy cành, dường như đã trở nên hơi thưa thớt, như đang hồi tưởng về một thời không thể nào lấy lại được nữa.
Sóc Phương Bá Bảo Dịch, khoanh tay đứng trước bệ cửa sổ thở dài: “Phi Hạc hồ, Phi Hạc hồ, ta chưa bao giờ thấy hạc bay lên bầu trời.”
“Chuyện này đơn giản thôi.” Bảo Trọng Thanh vừa mới bước vào, gương mặt mang theo sự vui vẻ nói: “Ngày mai nhi tử sẽ bắt một đàn tiên hạc cho phụ thân, khiến bọn nó từng con từng con một bay lên trời cho phụ thân xem.”
Sóc Phương Bá mi mắt hòa thuận, không đáp lại lời nói này, chỉ nói: “Ngươi có chuyện gì?”
“Ngọc Chi đã sinh rồi!” Bảo Trọng Thanh vui vẻ nói: “Cháu đích tôn của ngài vô cùng khỏe mạnh! Bên ngoài trời lạnh, nhi tử cũng không dám ôm tới đây, phụ thân có muốn tới đó xem một chút không?”
Bảo Dịch vẫn chăm chăm ngắm nhìn làn khói phía xa, hồi lâu mới nói: "Chỉ sợ ngươi không phải chỉ muốn nói điều này thôi.”
Bảo Trọng Thanh gãi gãi đầu, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cười rạng rỡ: “Phụ thân, nhi tử cũng đã làm phụ thân rồi, nên có sự nghiệp của chính mình rồi. Ngài xem Yên Lôi bên kia…”
“Ngươi có biết phụ thân có nghĩa là gì không?” Bảo Dịch đột nhiên hỏi.
Bảo Trọng Thanh sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là giống như ngài vậy, trên báo triều đình, dưới an bách tính, đỉnh thiên lập địa, đây chính là phụ thân!”
“Một chữ phụ này, dùng hình để thuật đạo, có nghĩa là tay cầm gậy để dạy dỗ, tay cầm rìu để lao động.” Bảo Dịch quay lại, hơi nhướng mày, cái loại cảm giác phú quý thuận lợi, bỗng nhiên trở nên kiên quyết gồ ghề: “Ta không phải là một người phụ thân tốt. Ta không giáo dục ngươi tốt, ta cũng không bảo vệ tốt được Bá Chiêu.”
Sắc mặt Bảo Trọng Thanh thay đổi: “Phụ thân ngài đây là…có ý gì?”
Bảo Dịch không nói gì thêm. Ông ta chỉ chìa tay ra, phủ lên trên mặt của Bảo Trọng Thanh, sau đó cứ như vậy… ấn xuống.
Tam Nhật Điêu trên bên bậu cửa sổ, vẫn nở rộ rực rỡ.
...
...
“Oa oa oa~”
Hài nhi trên giường nhỏ cất tiếng khóc vang dội,
Miêu Ngọc Chi, con gái của quận chủ quận Thương Thuật, chết lặng nằm trên giường lớn.
Nàng ta không ngạc nhiên với việc lần đầu tiên trượng phu nhìn thấy nhi tử, đã ngay lập tức chạy đi tìm công công để đòi quyền lợi. Tất nhiên cũng không đến nỗi khó chịu.
Nàng ta vẫn có thể cười, có thể cười vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hiện tại xung quanh không có ai, nên cũng không cần phải ép buộc.
Nàng ta nằm lặng lẽ trên giường, có chút hoảng hốt.
Có lúc sẽ nhớ về thuở còn rất trẻ, thắt bím tóc và chạy trên cánh đồng đầy hoa nở và bướm bay.
Có lúc hồi tưởng lại.. Vị thiếu niên anh hùng mình từng nhón chân nhìn trộm qua đám người kia.
Những khoảng thời gian không buồn không lo đó, ai đã đánh cắp chúng đi rồi?
Trong cơn hoảng hốt, nàng ta dường như nghe thấy giọng của một hài tử, hài tử đang nói——
“Nương thân, nương thân, nương thân thân ái của con.”
“Bảo Bá Chiêu chết đi vô thanh vô tức, Bảo Trọng Thanh cưới mà không tình không nguyện.”
“Cho đến bây giờ chưa từng có ai hỏi ngài có nguyện ý hay không, có vui hay không.”
“Nương thân, nương thân thân ái của con...”
Nàng ta cảm thấy chắc mình đã nghe nhầm, yếu ớt quay đầu nhìn sang, hài nhi trên chiếc giường nhỏ vẫn còn đang khóc lớn.
Nàng ta có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng lấy điều này ngăn cản nước mắt rơi.
Vì thế mà nàng ta không nhìn thấy——
Hài nhi đang oa oa khóc lớn trên giường nhỏ kia, một đôi mắt đen nhánh lanh lợi, bỗng trở nên trắng bệch!






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad