Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3826

Chương 3826 Bốn vị hộ đạo nhân của Bình Đẳng quốc có mặt ở đây, đều là cao thủ Thần Lâm cảnh. Người nào cũng đều có khả năng sống sót dưới sự truy đuổi chặn đường của thiên hạ liệt quốc, người nào cũng đều có thể sống sót trong kẽ hở của âm ảnh cho đến tận ngày nay, vậy thì ai lại không có chút thủ đoạn tàn nhẫn nào đó? Nhưng nhưng lời này của Khương Vọng, lại thực sự khiến bọn họ không ai dám di chuyển trước. "Thật sao?" Lúc này, ngoài lều vải lại vang lên một thanh âm khác. Tấm màn lại mở ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng không kém phần chán đời của Triệu Tử . Cái quán bán thịt dê này, thật giống như hang ổ của Bình Đẳng quốc!
Khương Vọng đặt tay phải lên chuôi kiếm và nói một cách chân thành: "Xin lỗi ... ta quên mất loại trừ cả ngươi."
"Cũng không cần phải khẩn trương quá." Triệu Tử từ từ đi về phía đối diện Khương Vọng, mà Chử Tuất thì rất tự giác đứng dậy nhường chỗ.
Triệu Tử chậm rãi ngồi xuống, lấy ra một chiếc tẩu ngọc màu trắng đục. Chử Tuất cũng đúng thời điểm đưa cục than củi dùng kềm gắp vừa nấy tới gần chiếc tẩu của Triệu Tử, đợi đến khi đốt xong điếu thuốc, hắn ta mới thả than củi vào lại đống lửa, buông cái kêm gắp than xuống, đứng yên sau lưng Triệu Tử.
Miệng chiếc tẩu ngọc màu trắng đục nhanh chóng áp sát vào đôi môi xinh đẹp đen tuyền, Triệu Tử chậm rãi hút một điếu thuốc rồi mới nói: "Ngự nhân chỉ thuật không bằng thiên tử liệt quốc. Hỗn đồng nhất tâm, không bằng thể chế quốc gia. Ngươi có thể rời khỏi Tê quốc, có thể thấy rằng ngươi là một người vô cùng tỉnh táo. Nói về lý tưởng không có tác dụng gì, vậy để ta nói với ngươi một vài thứ thực tế đi."
"Thực tế đến mức nào?" Khương Vọng cười nói: "Danh lợi? Địa vị? Công pháp? Ngươi đã biết là ta đã rời khỏi Tê quốc, vậy thì chẳng lẽ những lợi ích mà các ngươi đưa cho ta có thể nhiều hơn được Tề quốc hay sao?”
Triệu Tử không nhanh không chậm nói: "Tốc độ phát triển của ngươi ở Tê quốc, quả thực có thể sánh ngang với thần thoại. Trọng Huyền gia, Lý gia, Yến gia, đều có quan hệ tốt với ngươi. Đại đa số những người trong Chiến Sự Đường, Chính Sự Đường, đều là những người quen mặt với ngươi, chẳng có mấy ai nguyện ý làm hỏng chuyện của ngươi. Tranh Long chư cung cũng tận thình đối đãi với ngươi. Ngay cả Tề thiên tử cũng vô cùng coi trọng ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, Cửu Tốt Trảm Vũ quân cũng dễ dàng nằm trong lòng bàn tay của ngươi..."
Làn khói mờ bay ra từ đôi môi đen của nàng ta, giọng nói uể oải của nàng ta lại mang theo một sự quyến rũ đến mâu thuẫn: "Đôi khi ta nghĩ, rốt cuộc thì ngươi có mê lực gì, mà có thể khiến nhiều người tin tưởng ngươi đến vậy?"
Khương Vọng chỉ đáp: "Có vẻ như lần đó Thập Nhất điện hạ đã không thể nhổ hết gốc rễ của các ngươi, các ngươi vẫn còn hiểu rõ tình hình Tê quốc đến như thế." Giống như việc hắn không trả lời câu hỏi của Triệu Tử, Triệu Tử cũng phớt lờ lời thăm dò của hẳn, nàng ta chỉ nói: "Trong hoàn cảnh cả quốc gia đều coi ngươi là anh hùng, tất cả tầng lớp hạ lưu đều coi ngươi là niềm kiêu ngạo, sở hữu một tương lai vô cùng tươi sáng, tại sao ngươi vẫn kiên quyết rời khỏi Tê quốc? Ta chỉ muốn có một lý do —— chuyện ngươi muốn làm, chắc chắn là chuyện mà ngươi không thể làm khi còn ở vị trí hiện tại tại Tê quốc, thậm chí nó sẽ đi ngược lại lợi ích cơ bản của Tề quốc." Người thông minh trong vùng thiên địa này, đúng là nhiều vô kể!
Khương Vọng sắc mặt vô cảm: "Chỉ là đạo của ta không ở nơi đó mà thôi."
Triệu Tử hiển nhiên là một người rất tự †in, nàng ta hoàn toàn không để ý đến cái cớ của Khương Vọng: "Hiện tại ta có thể trả lời vấn đề của ngươi —— Bình Đẳng quốc chúng ta có thể cho ngươi cái gì? Chuyện mà ngươi không tiện làm khi ở Tê quốc, thì Bình Đẳng quốc chúng ta có thể làm mà không cần kiêng nể gì cả. Điều kiện như vậy có đủ thực tế không?" Khương Vọng bình tĩnh nói: "Ta không có chuyện gì không tiện làm cả. Thứ mà tâm này cầu, chỉ là đạo mà thôi."
Hắn nhất định sẽ giết chết Trang Cao Tiện, nhưng không phải vì thế mà sẽ trả giá bằng cách ủy thân cho Bình Đẳng quốc.
Để có được quyền tự do rút kiếm trước Trang Cao Tiện, hắn có thể buông bỏ tất cả danh tiếng và mọi thứ mà hắn đã dày công giành được, nhưng hắn không bao giờ có thể buông bỏ được ranh giới cuối cùng kia.
Bằng không, ban đầu khi ở dãy núi Ngột Yểm Đột hắn đã có thể nhất niệm thành ma, đi học Thất Hận Ma Công, khiến cho mấy người đòi đánh đòi giết hắn trong thiên địa này xem xem, thế nào mới là thông ma, thế nào mới là Đương Thế Chân Mai
Hầu hết mọi người ở Bình Đẳng quốc đều có lý tưởng, nhưng hầu như không ai là có điểm mấu chốt. Từ lúc tiếp xúc với bọn họ cho đến nay, mọi việc bọn họ làm dường như chỉ là tạo ra sự hỗn loạn—— để thực hiện vọng tưởng thay đổi thế giới này, thì điều đầu tiên phải làm là phải đánh vỡ trật tự của thế giới này. Quá trình này chắc chắn phải máu chảy thành sông.
Mà bọn họ chưa bao giờ tự hỏi, liệu có ai sẵn lòng sinh sống trong cái thế giới mới mà bọn họ muốn tạo ra hay không.
"Ta hiện tại có chút tức giận." Triệu Tử nói.
"Vậy ngài bớt giận lại một chút." Khương Vọng nói.
"Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ngươi đã nói cái gì không?" Triệu Tử hỏi.
Khương Vọng còn chưa kịp trả lời, nàng †a đã đột nhiên xuất thủ, dùng một ngón tay chém phẳng!
Mái tóc đen của Khương Vọng đột nhiên bị cắt ngang, để lại một đỉnh đầu trụi lủi. "Không cho phép nó dài ra." Triệu Tử nói như vậy.
Khương Vọng vẫn không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta một cái, không hề tức giận vì bị sỉ nhục.
Triệu Tử hơi ngước mắt lên, trong mắt có chút nguy hiểm: "Ánh mắt của ngươi khiến ta cảm thấy mình như một kẻ yếu đuối."
Khương Vọng vẫn bất động: "Ngươi ngàn vạn lần không nên có ảo giác như vậy." Triệu Tử lẳng lặng nhìn hắn, sự nguy hiểm trong đôi mắt uể oải vô hồn kia dần dần tiêu tán, thay vào đó là một chút tò mò: "Khương Vọng a Khương Vọng, năm nay mới nhược quán, rốt cuộc ngươi đã phải trải qua những gì mới trở thành bộ dạng của ngày hôm nay?"
Khương Vọng bình tĩnh trả lời: "Tất cả mọi người và mọi thứ ta gặp đều đã tạo nên một ta của ngày hôm nay."
Làn khói trước mặt Triệu Tử cuộn tròn: "Đạo có thể được thiết lập!"
Khương Vọng nói: "Đạo còn rất dài và khó khăn"
Triệu Tử uể oải nói: "Ta hy vọng một ngày nào đó, ngươi có thể nghĩ nhiều hơn về thế giới. Có thể suy nghĩ xem tại sao đạo lại dài và khó khăn, mà không phải là đạo ở phương nào nữa."
"Nếu như ta có thể sống đến lúc đó, ta sẽ làm vậy." Khương Vọng nói.
"Hôm nay ta sẽ không giết ngươi." Triệu Tử nói.
Khương Vọng vẫn giữ nguyên giọng điệu bình tính như vậy: "Cái này cũng không đại biểu là ngươi thủ hạ lưu tình, Bởi vì cũng chưa chắc là ta sẽ chết."
Triệu Tử nhìn hẳn: "Ngọc Hành Tinh tối nay đặc biệt sáng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad