Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1107: Nhìn sự đời

Chương 1107: Nhìn sự đời
Lúc này thì Phong Minh không uống rượu nữa, nhưng khi cha hắn ta được Uy Ninh hầu mời vào gian trong thì hắn ta lại bắt đầu nhiều lời.
Kết hợp tin tức đã nghe ngóng được ở huyện Văn Khê trước đó với việc tiếp xúc ngày hôm nay, Khương Vọng đã có một vài đánh giá ban đầu với người tên Phong Minh này.
Người này khôn ngoan có, hung ác cũng có, lòng tự trọng rất cao, đồng thời cũng có tật xấu thường thấy của công tử nhà giàu là không quá chịu được sỉ nhục, lần này Phong Việt dẫn hắn ta tới phủ Uy Ninh hầu, ngoài việc lấy tiếng cho hắn ta thì e là cũng có ý muốn rèn giũa tính khí của hắn ta.
Khương Vọng đang tai thì nghe câu chuyện uy phong của Phong Minh, miệng lại thỉnh thoảng phụ họa theo, thì đúng lúc này, một loại phản hồi thoải mái truyền đến từ trong Thông Thiên cung.
Khương Vọng phân ra một phần hồn rơi vào Thông Thiên cung, chỉ nhìn thấy từng làn khói xanh đang tản ra hết sợi này đến sợi khác.
Đó là dấu tích cuối cùng của Minh Chúc.
Sau khi Trang Thừa Càn chết, Minh Chúc lưu lại trong Thông Thiên cung. Dù biết đây là bảo vật khó có được, nhưng Khương Vọng cũng không muốn dính đến nó. Hiện tại, khi đã trải qua trận chiến với Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Thần rồi, thì hắn cũng đã dành sự coi trọng nhất định cho thần U Minh. Bản thân hắn cũng không cho rằng mình có thể đánh thắng được Thần, khi đối mặt không phải là thượng sách thì tránh đi mới là cách tốt nhất.
Đồng thời hắn cũng không muốn tùy ý để Minh Chúc ở đâu đó, thứ nhất là hắn sợ có gì đó tà dị, ảnh hưởng đến người nhặt được nó thì lại vô duyên vô cớ hại người khác. Thứ hai là Trang Thừa Càn mang lại cho hắn cảm giác bị áp bức quá mạnh, hắn rất lo là trong Minh Chú vẫn có đường lui nào đó còn lưu lại.
Do đó hắn chọn cách trực tiếp di dời hạt giống thần thông, dùng Tam Muội Chân Hỏa nấu chảy Minh Chúc, bất kể là Trang Thừa Càn có chuẩn bị sẵn đường lui hay không thì Minh Chúc cũng đã bị đốt thành khói, không còn gì nữa rồi.
Nhưng sự cứng cỏi của Minh Chúc lại vượt quá sức tưởng tượng, Tam Muội Chân Hỏa không ngừng thiêu đốt, nhưng mãi đến tận hôm nay mới coi như là thành công.
Minh Chúc đã hoàn toàn biến thành khói.
Trong chớp mắt này, rất nhiều bí thuật Bạch Cốt thần bí đã chảy qua trong tâm, liền giống như lần đầu tiên đốt cháy Minh Chúc.
Khương Vọng nhịn xuống bản năng học hỏi, chỉ âm thầm ghi nhớ chúng.
Chút bí pháp này dù có mạnh, có tuyệt đến đâu hắn cũng chắc chắn sẽ không học không dùng. Nhưng chuyện này sẽ không ngăn cản việc hắn ghi nhớ để đóng góp cho Đài Diễn Đạo của Thái Hư Huyễn cảnh.
Nếu chút bí thuật này có vấn đề gì, thì cứ để cho Bạch Cốt Tôn Thần và Thái Hư Huyễn cảnh đi giải quyết đi...
"Sau này Vu huynh đệ có dự định gì?"
Có lẽ là đã tán gẫu đến vui vẻ rồi nên Phong Minh bỗng hỏi.
Cái gọi là chuyện tốt cứ đến liên tục. Tai hoạ ngầm Minh Chúc đã bị xóa bỏ hoàn toàn là một chuyện tốt. Chính vào lúc hắn đang cân nhắc xem làm thế nào để chuyển chủ đề nói chuyện với Phong Minh sang vấn đề này thì lại lập tức nghe được Phong Minh chủ động mở miệng, đây lại là một chuyện tốt khác.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Khương Vọng tạm thời đè thu hoạch lúc này xuống, thở dài nói:
"Từ sau khi sư tôn qua đời, ta luôn cảm thấy con đường phía trước thật mù mịt. Phong huynh đột ngột hỏi vậy, ta vẫn thật sự chưa nghĩ được gì."
Trong nội phủ thứ hai, hạt giống thần thông hai màu đen trắng chuyển động xoay tròn. Sức mạnh đến từ thần thông đang âm thầm dẫn dắt phương hướng.
Phong Minh gật gật đầu: "Là như vậy a"
Nhưng sau đó hắn ta lại để chủ đề này qua một bên: "Thời điểm ta du lịch ở phủ Lan An năm đó..."
Khương Vọng nhất thời sững sờ.
Hắn nhận ra hắn đã quá tự tin rồi.
Không phải là thực lực của hắn không đủ để dùng Lạc Lối ảnh hưởng Phong Minh.
Mà là trong số những lựa chọn của Phong Minh, căn bản không có sự lựa chọn giữ Vu Tùng Hải lại!
"Hiểu biết" không đủ nên Lạc Lối đã mất đi hiệu lực.
Từ trước đến nay, hiệu quả của Lạc Lối luôn là lựa chọn chứ không phải "tạo ra lựa chọn".
Hắn không thể sử dụng thần thông để khiến người khác đưa ra lựa chọn mà người đó vốn sẽ không bao giờ đưa ra.
Có lẽ là sau khi hạt giống thần thông nở hoa thì Lạc Lối sẽ có thể có biểu hiện tốt hơn. Nhưng ít nhất là hiện tại, nó chỉ có thể như vậy.
Khương Vọng đã tính toán sai về Phong Minh, hắn tưởng rằng Phong Minh sẽ nghĩ muốn thu nhận tên "người hầu" này. Nhưng từ đầu tới cuối, Phong Minh lại hoàn toàn thờ ơ, chỉ xem Khương Vọng như một người tình cờ gặp mặt và giải sầu cùng hắn ta.
Hắn ta sẽ tán gẫu với Khương Vọng, sẽ dẫn hắn đi "nhìn sự đời", sẽ khoác vai bá cổ hắn, nhưng một khi đã rời khỏi bàn thọ yến này, nếu có quay đầu lại, hắn ta căn bản sẽ không nhận ra Khương Vọng.
Cái gì mà Vu Tùng Hải, cái gì mà Khê Vân Kiếm tông, hắn ta vốn sẽ không quan tâm đến nhân vật không có tầm ảnh hưởng này.
Tác dụng tuyệt diệu của Lạc Lối khiến cho Khương Vọng có ảo giác tựa như đã nắm giữ vận mệnh, nhưng lựa chọn của Phong Minh đã dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Hiểu biết hiểu biết, hắn căn bản không có đủ "hiểu biết của bản thân", cũng thiếu cả "những gì hắn thấy" chuẩn xác. Hắn chưa hoàn toàn hiểu rõ Phong Minh, vì vậy mà thần thông thất bại.
Giờ phút này hắn mới hiểu ra, tại sao nhân vật đáng sợ như Trang Thừa Càn cũng sẽ vì hoàn toàn ỷ vào thần thông Lạc Lối mà bị Bạch Cốt Tôn Thần âm thầm khống chế.
Thần thông này thực sự khiến cho người ta khó có thể dừng lại được.
Hắn mới sử dụng mấy lần đã ngẫu nhiên sẽ cho rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay. Vậy thì một đời bách chiến bách thắng, lừa thần dối quỷ như Trang Thừa Càn lại càng có lý do để tuyệt đối tin tưởng thần thông của lão.
Nhưng thất bại đột ngột tới lại đập thẳng vào mặt.
Khương Vọng không thẹn quá hóa giận, cũng không ăn năn hối hận, lúc này hắn chỉ cảm thấy may mắn. May mắn vì hắn đã phát hiện ra giới hạn của Lạc Lối và hoang tưởng cuồng vọng mà bản thân nó mang lại vào thời điểm sớm và chưa quá quan trọng như vậy.
Vận mệnh đã không cho hắn một bài học lớn hơn, khó cứu vãn hơn.
Có vết xe đổ của Trang Thừa Càn, có sự thức tỉnh sau chuyện của Phong Minh. Hắn nhắc nhở bản thân phải dùng thái độ nghiêm chỉnh hơn khi dùng môn thần thông Lạc Lối này.
"Phải a." Khương Vọng cười đùa hùa theo nói: "Những trải nghiệm của Phong huynh thật sự rất tuyệt vời, khiến tiểu đệ cảm xúc trào dâng. Đúng là người phi thường làm chuyện phi thường!"
Hắn hạ thấp tư thái, cũng hạ thấp kỳ vọng. Kế hoạch hiện giờ chỉ là hôm nay quen thân với Phong Minh mà thôi, nên hắn cũng không cần nôn nóng muốn việc phải thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad