Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2139: Chiết Trường Liễu (2)

Chương 2139: Chiết Trường Liễu (2)
Thế giới đạo thuật rộng lớn như biển, hơn nữa thay đổi nhanh chóng qua từng ngày.
Ngay cả chuyên gia thuật pháp Dịch Tinh Thần cũng không thể nói rằng đạo thuật nào bản thân cũng đúng lúc từng gặp.
Tu Viễn y càng không phải là ngoại lệ.
Hiển nhiên trong lúc đợi ngoài cửa cung, y đã tìm đạo thuật Long Hổ này rồi nhanh chóng nghiên cứu một chút, sau đó truyền cho Khương Vọng.
Sự lý giải đạo thuật của một vị Đương Thế Chân Nhân gần như đã mở rộng cửa ải mà Khương Vọng vắt óc suy tư nhiều ngày cũng không thể vượt qua trong nháy mắt, giúp hắn thông suốt hẳn.
Khương Vọng vừa mừng vừa sợ: "Phần lễ của Tu soái quá quan trọng, thật không biết lấy gì cảm ơn."
"Không cần nói nhiều." Tu Viễn nâng cằm, hào hiệp nói: "Kính rượu là được."
Khương Vọng dứt khoát nâng ly: "Ta cạn ly trước để tỏ lòng kính trọng."
Hắn uống cạn ly rượu, chất lỏng lành lạnh trôi xuống bụng bỗng hóa thành một đường dây lửa đốt thẳng lên họng. Khi tới điểm giới hạn, nó "nổ" khắp người như đốm lửa, không có chỗ nào trong người là không thoải mái cả.
Thần hồn sinh động đến lạ, đạo nguyên cũng hoạt bát cực kỳ.
Rượu này... có khả năng hỗ trợ tu hành, có thể nói là tuyệt phẩm!
Vốn dĩ việc mời rượu đã có lợi rồi, giờ lại thêm một lợi ích nữa khiến Khương Vọng không biết nên nói gì cho phải.
Tu Viễn nâng ly uống từ từ: "Gắng tiêu hóa cho hết, đừng để uổng tác dụng của rượu."
Khương Vọng bèn nhắm mắt vận chuyển đạo nguyên. Trong lúc rượu đang chậm rãi di chuyển, Thông Thiên Hải phát sáng lên, cô đảo Thiên Địa trong Ngũ Phủ Hải càng thêm vững chắc, đạo mạch Đằng Long trong Tàng Tinh Hải uốn lượn đầy khí thế...
Không biết bao lâu sau đó, Khương Vọng mở mắt, cảm thấy cả người lẫn hồn đều yên bình trôi chảy. Rượu này quả là kỳ trân, một ly rượu có thể sánh bằng công sức một tháng!
Tu Viễn lại rót một ly rượu nữa: "Rượu này uống nhiều sẽ không có tác dụng nữa, nhưng sau khi mất đi hiệu quả thì mùi vị mới nổi bật lên, ngươi uống thử xem."
Loại rượu tuyệt phẩm có thể giúp ích cho việc tu hành này ắt sẽ có giá trị khó lường.
Sau khi hoàn toàn không thể cảm nhận được tác dụng phi phàm của rượu nữa, chắc hẳn chỉ có Đương Thế Chân Nhân như Tu Viễn mới có thể thưởng thức mùi vị xa xỉ của nó.
Chí ít khi Khương Vọng nhấp một ngụm, tuy hương vị rượu vấn vương giữa môi với răng nhưng trong lòng vẫn còn đang nghĩ tới sự vui vẻ khi nó giúp ích cho tu hành, đồng thời cố gắng nắm giữ hiệu lực cũng như đau lòng cho giá trị to lớn của nó... Hắn hoàn toàn không cảm nhận được nhiều mùi vị cho lắm.
Hắn ngừng uổng, thở dài một hơi: "Khương Vọng thật sự lo sợ vì được ưu ái."
"Đây là thứ ngươi nên có." Tu Viễn nhẹ nhàng nếm vị rượu, giọng điệu tùy ý: "Tuổi càng lớn càng không muốn thiếu nợ, đặc biệt là nợ ân tình... rất khó trả."
Trong Đại Sư Lễ trước đây, câu nói "Kiến hôi không hối tiếc" của Khương Vọng đã dập tắt cơn giận của thiên tử và lấy được nhiều ân tình.
Giống như triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần - người cuối cùng gạch tên Thôi Trữ, cũng đã thể hiện thiện chí nhiều lần.
Tu Viễn chính là người chịu ân tình nhiều nhất.
Trước đây y luôn bị giam tại nhà nên không có thời gian cũng như cơ hội tiếp xúc với Khương Vọng. Hôm nay y gặp được hắn ở cung Trường Sinh nên mới chờ ngoài cung để "trả nợ" ngay.
Tu Viễn vừa nói xong thì Khương Vọng lập tức bình tĩnh lại.
Hắn lại nhấp một ngụm rượu, lần này đã có thể hưởng thụ một chút tuyệt vời của nó... Suy cho cùng Khương mỗ hắn cũng là một kẻ sợ thiếu ân tình.
Rượu xuống cổ họng, chuyển trăm vòng trong ruột. Khương Vọng hỏi: "Chẳng hay rượu này tên gì?"
"Rượu này do ta tự ủ... Chỉ còn một bình cuối cùng thôi." Tu Viễn lắc bình rượu, vừa lắng nghe chất lỏng ngon lành lăn lộn bên trong vừa thản nhiên trả lời: "Tên là "Chiết Trường Liễu"."
Chiết Trường Liễu, mong người lâu dài.
Ắt hẳn đằng sau cái tên này có một câu chuyện, Khương Vọng không biết sự khúc chiết trong đó nhưng vẫn nếm ra một chút phức tạp trong rượu nên không nhịn được khen: "Tên rất hay."
Lúc này, xe ngựa dần chạy chậm lại nhưng rượu trong ly không hề sóng sánh. Người giữ ngựa của Tu Viễn có trình độ xuất sắc vô cùng, người giữ ngựa mà Tạ Bình thuê từ đâu ra không tài nào sánh bằng người này.
Khương Vọng khẽ chớp mắt, xóa đi ý nghĩ tự rước lấy nhục ra khỏi đầu. Hắn đúng là luẩn quẩn trong lòng mới đi so sánh với thống soái Cửu Tốt...
Tu Viễn cầm bình rượu rót đầy ly Khương Vọng đang cầm, lại hỏi: "Ngươi biết nơi này là đâu không?"
Đương nhiên Khương Vọng biết đây là đâu.
Ngay cả khi không mở trạng thái Thanh Vân Tiên, sự nhạy cảm về âm thanh vẫn giúp hắn nắm bắt được hoàn cảnh chung quanh.
Tiếng người ồn ào, tâm trạng sục sôi, căng thẳng, kích thích, kinh sợ, hoan hô,... và cả những tiếng hét thảm thiết.
Không hề nghi ngờ, đây là một pháp trường.
Một pháp trường đang lăng trì rất nhiều phạm nhân, trong đó có một vị Đương Thế Chân Nhân tên là Diêm Đồ.
Xe ngựa của Tu Viễn ngừng cách pháp trường không xa. Tuy rằng biển người đang cuộn trào nhưng cái danh của Tù Điện quân vẫn giúp chừa ra một vị trí.
Có điều, cửa sổ lẫn cửa xe đều không được mở ra.
Tuy rằng xe ngựa chạy đến đây nhưng Tu Viễn lại không có ý định quan sát quá trình hành hình.
Đương nhiên... nếu một Đương Thế Chân Nhân muốn nhìn thì rất khó có gì ngăn trở được tầm mắt của hắn.
Cửa sổ và cửa ra vào đóng kín cũng chỉ là đôi mắt nhắm lại của y thôi.
"Đây là nơi hành hình gian tế của Bình Đẳng quốc." Khương Vọng cân nhắc từ ngữ nói, giọng điệu có ý nhắc nhở Tu Viễn.
Không biết y có hiểu hay không, hoặc nên nói là không biết y có đang nghe hay không.
Y hớp một ngụm rượu rồi cẩn thận nuốt xuống, sau đó hỏi như say như tỉnh: "Nghe nói ngươi thích đọc sách nhỉ?"
Khương Vọng rất muốn hỏi y đã nghe ai nói.
Hắn không có mặt mũi khoác lác trước mặt một vị Đương Thế Chân Nhân, chỉ nói với vẻ mất tự nhiên: "Ta càng ngày càng cảm thấy vốn tích lũy của bản thân không đủ nên đúng là dạo này đang dành thời gian đọc sách... chẳng qua ta không đọc được nhiều cho lắm."
"Từng đọc "Dị Thú Chí" chưa?" Tu Viễn hỏi.
"Chưa từng..." Khương Vọng trả lời.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới cái tên sách này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad