Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2988 - Lười nắm hình quyền (1)



Chương 2988 - Lười nắm hình quyền (1)




Chương 2988: Lười nắm hình quyền (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sư Minh Trình lật tay một cái, lấy ra hai phần hồ sơ, phân biệt ném đến trước án thư của Tô Quan Doanh và Khương Vọng.
"Ngày mười lăm tháng bảy, con trai độc nhất của Tri phủ Giang Vĩnh mất tích. Ngày mười sáu tháng bảy, em vợ của Tri phủ Thuận Nghiệp bị người ta giết trên đường, hung thủ không rõ tung tích. Ngày mười bảy tháng bảy, muội muội của thành chủ thành Tích Minh bị mất tích..."
Mắt của Sư Minh Trình giống như là hai ngọn đèn, tùy thời có thể tóe ra lửa giận: "Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, các nơi ở Nam Cương đã có gia quyến của ít nhất sáu quan viên xảy ra chuyện. Chỉ một phủ Giang Vĩnh, số lượng án mất tích đã nhiều hơn một nửa so với những năm trước. Những hồ sơ này khiến người khác nhìn thấy mà giật mình! Chẳng lẽ chỉ một câu "Triều đình tự có chế độ", liền có thể gác lại sao?"
"Việc liên quan đến an nguy của bách tính Đại Tề ta, sao có thể gác lại? Đốc phủ đã bao giờ gác lại? Lời này của Sư soái bản đốc không hiểu."
Tô Quan Doanh vẫn bình tĩnh như cũ: "Nam Cương vừa mới ổ định, việc trị chính cũng mới diễn ra hơn nửa năm, nhân thủ các phương diện thiếu hụt nghiêm trọng, hình ty lại càng hơn thế. Không bột đố gột nên hồ, dụng binh nhất thời, dưỡng binh ngàn ngày, chẳng lẽ đạo lý kia Sư đại soái không hiểu hay sao?
Vì sao Đốc phủ phải tổ chức quan khảo, vì sao phải mời Võ An Hầu giám sát? Không phải là vì để bổ sung quan viên, chỉnh đốn lại trị (1), để dưỡng binh mà dùng hay sao?
(1) Lại trị: tác phong và uy tín của quan lại.
Chúng ta phụng lệnh thiên tử, quản lý chính sự ở Nam Hạ, khi cân nhắc vấn đề cần phải đúng chỗ nhưng mắt không thể chỉ nhìn chỗ thấp, vẫn phải đứng ở góc độ rộng lớn hơn để đối mặt với vấn đề xã hội, Sư đại soái nghĩ có đúng không? Chẳng lẽ để người đường đường là Quân đốc Nam Hạ như ngài đi tra vụ án mất tích của con trai Tri phủ Giang Vĩnh mới được xem là hợp lý?"
Hai vị đại nhân lúc này giống như đã hoàn toàn bỏ Khương Vọng đang ở cạnh sang một bên, ngươi một câu ta một lời không ngừng tranh cãi. Tuy trên mặt vẫn là dáng vẻ bình đạm nhưng thanh âm đã không còn vẻ hữu hảo, sự chỉ trích lẫn nhau cũng càng lúc càng nghiêm khắc.
Khương Vọng đang nghĩ, đợi lát nữa hắn nên chạy đi đâu? Hay là trực tiếp phủi mông trở về Lão Sơn, chờ bọn họ cãi nhau xong lại bàn tiếp?
Với tướng mạo hung ác của Sư Minh Trình, chỉ cần ông ta không cười cũng đã giống như là đang tức giận, khi cười lên, bên trong tức giận còn mang theo uy hiếp.
Giờ phút này ông ta đang mang vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói: "Nếu nhân thủ ở Hình Ty không đủ, vậy thì cần phải xử lý vấn đề không đủ nhân thủ trước. Trước mắt chỉ có ba trăm thí sinh, dù tuyển dụng toàn bộ thì cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, sao trị được vạn dặm Nam Cương? Theo bản soái thấy, cần chiêu mộ thêm một nhóm sĩ tốt, chuyên xử lý hình sự. Như vậy, quân chính hợp lực lo gì Nam Cương bất ổn? Lo gì tù phạm cuồng ngông?"
Khương Vọng không hiểu, chỉ là một vụ án mất tích sao phải đàm luận trong trường hợp này.
Bây giờ thì hắn đã hiểu.
Phủ Tổng đốc Nam Hạ có một hệ thống Hình Ty, mà Sư Minh Trình muốn tiếng nói của mình có trọng lượng thì cần phải lấy được quyền lực ở Hình Ty.
Mà quá trình này có thể bắt đầu dễ như vậy sao?
Khương Vọng hiểu việc đấu tranh vì quyền lợi, là lấy nhỏ kéo lớn, là tranh đấu song phương trên từng phương diện, nên diễn ra im ắng mới đúng. Sao Sư Minh Trình cùng Tô Quan Doanh chỉ trò chuyện một chút liền đột nhiên tiến vào trạng thái đấu tranh, hoàn toàn không cần tị huý Khương mỗ hắn sao?
Hắn vừa trầm mặc lại cảm thấy hơi mờ mịt. Hắn chỉ muốn làm tốt cương vị của mình, để trận quan khảo này kết thúc công bằng thuận lợi.
Hắn không muốn làm người hòa giải gì đó, càng không muốn bị cuốn vào phân tranh đảng phái.
Sư Minh Trình mượn vụ án mất tích của con trai Tri phủ Giang Vĩnh, lấy việc chỉnh đốn trị an Nam Cương làm cờ, đưa ra việc tổ chức lại Hình Ty, trong lúc nhất thời mang theo khí thế áp bức, khiến người khác khó mà né tránh.
Nhưng Tô Quan Doanh chỉ nhẹ nhàng nói: "Quân là quân, hình là hình. Từ trước đến nay binh gia không giống với pháp gia, từ trước đến giờ đều vậy. Sư soái là đang muốn khai mở hình thức mới wor Nam Cương? Muốn nắm giữ quân đình Tây Bắc ư?"
Đây quả thực là câu hỏi tru tâm!
"Bản soái nói qua lời này khi nào?" Sư Minh Trình vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ý của bản soái là, bây giờ Hình Ty không thể nào đảm nhiệm chức năng của nó, không thể giữ vững trị an Nam Cương, phải nên thay đổi! Tô đốc muốn can thiệp dân sinh, muốn trị Nam Cương, muốn khiến trăm nghề hưng vượng, còn bản soái muốn bảo đảm bốn cảnh bình an, hàng phục đao binh bát phương, chúng ta đều không còn thời gian và sức lực nữa. Chi bằng tìm một nhóm sĩ tốt, chuyên phụ trách hình sự, lấy đó cải tổ Hình Ty. Ta thấy Võ An Hầu rất thích hợp! Chúng ta thực hiện quân chính hợp lực, đồng thời ủng hộ Võ An Hầu, như thế Nam Cương sẽ được cai trị vững vàng, không phải là vạn hạnh của bách tính sao?"
Khương Vọng suýt nữa đã phải nhảy lên.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới đi một vòng lớn, cái bánh rắc rối này lại ném lên người mình.
Tô Quan Doanh thủ đến giọt nước không lọt.
Sư Minh Trình đoạt quyền lực Hình Ty không được, liền dứt khoát rút đao cắt đứt, ném nó vào người Khương Vọng! Chuyện này sao mà giống với việc lúc trước Tô Quan Doanh giao vị trí quan chủ khảo cho Khương Vọng vậy?
Tô Quan Doanh hơi nhíu mày, nhìn về phía Sư Minh Trình, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
Sư Minh Trình thản nhiên nói: "Đô Thành Tuần Kiểm Phủ không phải do Chiến Sự Đường quản lý, thế nhưng không phải Chính Sự Đường quản lý thì sao? Hình Ty tự chịu trách nhiệm, tự báo cáo thiên tử! Đây là quốc sách Đại Tề. Tô đốc nói Nam Cương không nên mở tiền lệ, Sư mỗ tán thành. Thiên tử tin tưởng Võ An Hầu là việc cả thiên hạ đều biết. Để Võ An Hầu đến quản lý Hình Ty quả thực là không còn gì thích hợp bằng."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad