Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 3980

Chuong 3980Chuong 3980
1239 chữ
Chương 3980
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hang quỷ dưới lòng đất lập tức cuồn cuộn âm khí, vạn quỷ như bị đeo gông, hành động gian nan, lần lượt vỡ vụn.
Quỷ của Phù Lục, phải chịu sự áp chế từ ý chí của Phù Lục.
“Am ầm!
Ngao Quỳ dùng sừng rồng húc vào Trường Tương Tư, lấy râu rộng quất vào Hí Mệnh, trong hang quỷ, dẫn nỗ vạn quỷ!
Trận nỗ kinh khủng tức khắc đánh sập hang quỷ, dưới hang quỷ không xa... là U Thiên!
Vô số ác quỷ rơi xuống U Thiên, cùng với hàng ngàn dặm đất đá, thậm chí cả Hàng Quỷ Án, kiếm bia diệt quỷ, tất cả đều nhanh chóng bị U Thiên hao mòn.
Từ lúc phá phong mà ra cho tới bây giờ, tất cả mọi thủ đoạn của ông ta đều bị phá giải, ngay cả ác quỷ giấu dưới hang động cũng không làm nên trò trống gì, bèn dứt khoát dẫn nổ vạn quỷ... Ông ta muốn tạo ra một lỗ hổng dưới hang động tại Tật Hỏa Bộ, dùng nó để thúc đầy thế giới biến hóa, tạo cho mình một cơ hội.
Tinh thú bạo động cũng được, trời đất sụp đổ cũng được, cho dù thế giới này hủy diệt, thì Ngao Quy vẫn phải sống!
Nhưng hiện trường còn có một Khánh Vương.
Tu vi của Đồ Đằng Chỉ Linh có lẽ chẳng đáng là gì, kinh nghiệm trấn thủ Vô Chi Địa Quật có lẽ chẳng đáng nhắc tới trên chiến trường này. Nhưng hiện tại gã đang nắm giữ Vương Quyền Đồ Đẳng, là chủ nhân của Phù Lục này trong vòng một trăm năm, đương nhiên sẽ biết được biến cố dưới lòng đất. Có đại quân đằng sau, vương khí vô tận của gã hiển lộ hết sức rõ ràng. Một cái trở tay, thiên địa nghe lệnh. Một trang Sáng Thế Chi Thư xuất hiện trong hang quỷ, trên U Thiên, trang sách cổ xưa bằng đất phóng to tới mức vô hạn, lập tức chặn lại lỗ thủng vừa được tạo ra bởi vụ nỗi
Thứ mà nó bịt lại nào chỉ có hang động?
Cũng bịt kín tia hy vọng cuối cùng của Ngao Quỳ.
Ông ta ngửa mặt lên trời thét dài, buồn bã đau thương: “Ta tranh Hoàng Chủ, tranh Tinh Quân, mọi sự đều không thành. Trộm Phật bảo, ngao du vũ trụ, chịu hạn chế khắp nơi. Thậm chí sa cơ lỡ vận, bị nhốt cùng một thằng nhóc, đánh giết trong lồng giam, vẫn không thành! Từ khi tới Phù Lục đến nay, từng bước đều bị quản chế, khắp chốn gian nan! Có tầm nhìn vượt xa Thần Lâm, có sự sáng suốt của kẻ đứng trên đỉnh, lại không có đường nào để đi! Trời muốn ta vong ư?”
Giọng nói mặc dù bi thảm, nhưng Khương Vọng không hề lưu tình, tựa như Ngao Quỳ cũng chưa từng lưu tình với những kẻ bị ông ta hại chết.
Ngao Quy càng xúc động, mũi kiếm của Khương Vọng lại càng lạnh lùng kiên quyết.
Một kiếm chém vào cổ, bị vảy vàng chặn lại.
Chém vỡ vảy vàng, lại một kiếm chém vào mắt!
Mắt rồng vàng rực của Ngao Quy bị chém ra từ chính giữa, chát lỏng trong mắt hỏa lần vào máu tươi chảy xuống.
“Chữ 'thiên' này bỏ đi hai nét ngang, là người sẽ giết ngươi!” Khương Vọng xoay người một cái, vừa khéo tránh đi một đòn phản kích liều chết của Ngao Quỳ. Trường kiếm đâm đến tận cùng, một bước tiến lên đầu rồng, xoay ngược trường kiếm đâm vào thiên linhl Thân rồng của Ngao Quy căng chặt, không cử động nỗi, hai con ngươi đầy máu, không nhìn được gì, chỉ còn tiếng rít gào thét dài: “Khương Vọng ơi Khương Vọng, cuối cùng ta vẫn không dạy nổi ngươi. Ngươi quá trẻ tuổi, quá tự tin mù quáng. Chảng lẽ ngươi lại cho rằng ta sẽ thua dưới tay ngươi sao?
Ngươi phá hỏng đại sự của ta!
Ngươi sao mà ngu xuanl
Ngươi và bạn bè của ngươi, không ai được sống!
Ta không thua ngươi.
Ở Ngọc Hành, ta thua lão lừa trọc kia, ở Phù Lục ta thua...”
Âm thanh đến đây là ngừng.
Sinh cơ cạn kiệt!
Đầu rồng tuột khỏi mũi kiếm, nửa trên thân rồng cũng theo đó mà rơi xuống.
Tại một tiểu thế giới nào đó ở thiên ngoại.
Quan Diễn đã sớm kết thúc nhân quả với Huyền Không Tự, phá xuất không môn đang nắm tay Tiểu Phiền, vẻ mặt tràn đầy nhu tình, dạo bước trong biển hoa.
Y muốn vì người thương gieo 999 biển hoa, kết 999 loại hương.
Y muốn dẫn nàng đi 999 tiểu thế giới, thể nghiệm 999 loại ngọt ngào của nhân sinh. Phỏng theo phương thức sinh hoạt của thế giới kia, yêu nhau, du lịch cùng nhau.
Y đã không phải là hòa thượng nữa nhưng vẫn giữ đầu trọc. Tóc bạc của nàng đã chuyển thành tóc đen, vẫn tươi xinh như hồi mới gặp. Đều là dáng vẻ lúc ban đầu.
Mọi thứ ở Sâm Hải nguyên giới, mọi thứ ở hiện thế kỳ thực đều không quan trọng.
Bọn họ đã từ biệt hết thảy, sau này chỉ trải qua nhân sinh của mình. Chịu 500 năm khổ chỉ vì chút ngọt này.
Mọi chuyện trên thế gian bọn họ sẽ không tiếp tục để ý đến nữa thế nhưng luôn có một số việc, một số người, là đặc biệt.
Ví dụ như thiếu niên đã chứng kiến chuyện xưa của bọn họ, cũng thúc đẩy bọn họ trùng phùng.
Quan Diễn thích hắn, Tiểu Phiền cũng thích hắn.
Mỗi lần viết thư, đứa nhỏ này đều nghiêm túc thảo luận việc tu hành, thế nhưng cuối thư lúc nào cũng sẽ ân cần thăm hỏi Tiểu Phiền bà bà.
Tại thời khắc gió thổi biển hoa thành thủy triều nào đó, Quan Diễn chợt nhớ tới mình vẫn còn là Ngọc Hành tinh quân, thoáng hồi thần... Thế là ngón trỏ cùng ngón giữa chạm nhau, kẹp ra một lá thư rực rỡ ánh sao.
Tiểu Phiền khe khẽ hát khúc, dường như đang vô cùng say mê hương hoa.
"Đừng trộm liếc mắt nữa, mỏi mắt đáy." Quan Diễn đưa thư tới trước mặt nàng: "Nàng xem đi."
Tiểu Phiền nhận lấy thư, còn nhấn mạnh một câu: "Là chàng bắt ta xem ta mới xem đáy. Thực ra ta không thích xem thư từ của chàng đâu."
Nhưng vừa liếc mắt nhìn, nàng liền kinh ngạc: "Thiên Phật bảo cụ?" Quan Diễn chậm rãi đi về phía trước, trường sam màu xanh nhạt hơi đung đưa, bình tĩnh nói: "Không thể nào có bảo vật gì giấu ở khe hở của Sâm Hải nguyên giới mà ta không biết. Hiển nhiên là hắn đã trúng kế rồi."
Tiểu Phiền liền hoảng hốt: "Vậy chàng còn ở đây làm gì? Còn không mau đi xem thử xem? Là đứa bé ngoan thế nào chứ, có chuyện gì tốt đều nghĩ đến chàng. Tuy là bị lừa nhưng tâm ý còn quý giá hơn bảo vật!" Quan Diễn nắm chặt tay nàng, ý cười ôn nhu: "Yên tâm đi, có ta đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad