Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3025 - Chẳng lẽ là ta thua? (2)



Chương 3025 - Chẳng lẽ là ta thua? (2)




Chương 3025: Chẳng lẽ là ta thua? (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này của Tư Không Cảnh Tiêu đầy vẻ thành khẩn.
Nhưng Khương Vọng cũng không thông cảm.
Đồ Ngạn Ly chịu thua là vì thể diện của Các chủ Kiếm Các Tư Ngọc An.
Tư Không Cảnh Tiêu chịu thua cũng là vì thể diện của Đồ Ngạn Ly - sư phụ gã.
Lúc khiêu chiến, đánh nhỏ thì lớn ra.
Lúc nói xin lỗi, thì lớn tránh nhỏ ra.
Không có ai trong bọn họ cảm thấy mình đã làm sai.
Thế sự như thế đương nhiên Khương Vọng đã sớm thành thói quen. Lúc trước, ở Đài Thiên Nhai, hắn đã hiểu được, đạo lý của hắn của ở trong vòng ba thước trước mũi kiếm.
Sau lưng hắn nếu không có Tề quốc, nếu hắn không phải là Võ An Hầu, nói không chừng lúc này đã trở thành láng giềng của Hướng Tiền, bị treo lên tầm ba, năm tháng ở Chúng Sinh Kiếm Khuyết này.
Nếu hắn đánh không lại Tư Không Cảnh Tiêu, dù có thân phận cũng chỉ có thể xám xịt xuống núi.
Cho nên giờ phút này, đối mặt với sự cúi đầu của Tư Không Cảnh Tiêu, Khương Vọng chỉ cất kiếm vào eo, nhìn bốn phía: "Như vậy... Kiếm Các, còn có Thần Lâm sao??"
Trên quảng trường đài sơn, lại là một trận trầm mặc chua chát.
Người có thiên tư lớn nhất cùng người có thực lực lớn nhất trong thế hệ trẻ tuổi đều đã thua, Kiếm Các không phải không có Thần Lâm nhiều năm nhưng người nào có thể nắm chắc chiến thắng được Khương Vọng đây?
"Tốt." Thanh âm của Tư Ngọc An lại vang lên lần nữa: "Thế hệ trẻ tuổi của Kiếm Các không có người nào là đối thủ của Khương Võ An. Ta nhìn thời thế hiện nay, bên trong những người đồng lứa, người có thể so với ngươi cũng đếm không hết một bàn tay. Như vậy, cũng không thể xem là Tư mỗ dạy dỗ vô phương. Ngươi đến bái sơn vấn kiế, đã không đối thủ vậy xin mời ngồi... Sương Dung, dẫn hắn đến Tuế Nguyệt Kiếm Các."
Chuyện này có nghĩa rằng, lần vấn kiếm này cứ kết thúc như vậy. Mục đích lần này Khương Vọng tới, có thể đàm luận. Mà thắng bại của Khương Vọng đối với Kiếm Các cũng giới hạn trong thế hệ trẻ tuổi.
Thanh âm kia tán đi, áp lực vô hình bao phủ thiên khung cũng theo đó tan ra.
Đồ Ngạn Ly nhìn Tư Không Cảnh Tiêu một chút, không nói gì, cứ thế biến mất.
Ninh Sương Dung mang theo biểu tình phức tạp, đi tới thi lễ với Khương Vọng: "Xin mời đi theo ta."
Khương Vọng nghiêm túc đáp lễ: "Làm phiền."
Nhưng lại nói: "Bằng hữu cùng đồ đệ của ta..."
Chử Yêu đã sớm hiểu chuyện đỡ lấy Hướng Tiền, đứng cùng Bạch Ngọc Hà ở một chỗ. Ngược lại là bạch ngưu vẫn còn quỳ ở nơi đó, trong đôi mắt trâu to như chuông đồng vẫn còn nỗi sợ hãi chưa tán đi.
"Quý Minh." Ninh Sương Dung quay lại nói: "Ngươi phụ trách chiêu đãi một chút, đừng thất lễ."
Đường Quý Minh đương nhiên hiểu được ý mà nàng muốn nhấn mạnh, cúi đầu đáp: "Đệ biết rồi, Ninh sư tỷ."
Ninh Sương Dung lại nhìn về phía Khương Vọng, Khương Vọng nhẹ nhàng phất tay áo, đi theo nàng.
...
Tư Không Cảnh Tiêu đau đớn rời đi, có vài sư đệ sư muội muốn đuổi theo an ủi đều bị gã đưa tay ngăn lại. Xích Phù kiếm lung la lung lay, gã bỗng dưng nghĩ tới cố sự của Lương Mẫn Đế, không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Đường Quý Minh nhận lệnh không để đám người Hướng Tiền bị quấy rối liền dẫn bọn họ đến khách xá, an bài một gian tiểu viện để nghỉ ngơi.
Ba người một trâu ở lại trong sân, Đường Quý Minh cũng không nói gì với bọn họ, dâng trà bánh xong liền tự giác canh giữ ngoài viện.
Trong viện, Chử Yêu quỳ một chân trên đất, đau lòng vuốt ve đầu gối bạch ngưu, thổi hơi cho nó. Bạch ngưu đáng thương nằm đó không ngừng rên rỉ kêu bò... ò... Nó chưa từng chính diện diện cảm thụ uy áp của Chân Nhân đương thời, đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong phòng, mặc dù Bạch Ngọc Hà suy yếu, tư thế ngồi vẫn đoan chính, nhịn không được tò mò hỏi: "Ngươi và Khương Thanh Dương đã lâu không gặp, sao ngươi biết hắn nhất định sẽ thắng?"
So với hai chữ "Võ An" sau này, đám người cùng tham dự Hoàng Hà Hội như bọn họ vẫn quen gọi hắn là Khương Thanh Dương hơn.
Lúc này, Hướng Tiền đã ngồi phịch ở trên ghế dựa, rũ mí mắt, lười biếng nói: "Rất nhiều chuyện ta cũng hoài nghi bản thân mình có thể làm được không, nhưng mỗi lần như thế ta đều sẽ hỏi mình —— 'Nếu là Khương Vọng thì sao?'. Mỗi lần hỏi như vậy, ta liền cảm thấy vẫn còn một tia hy vọng tồn tại. Ha ha... Tư Không Cảnh Tiêu thì tính là gì?"
Bạch Ngọc Hà có chút hâm mộ: "Xem ra các ngươi đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện."
Ai nói không phải chứ? Hướng Tiền nghĩ.
Bọn họ để lộ vết thương thống khổ nhất cho nhau biết, cũng có con đường rất dài cần phải đi.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, người đã ngã xuống.
Y đã buông lỏng ngủ thiếp đi.
...
Theo sau lưng Ninh Sương Dung đi qua một hành lang quấn quanh núi.
Sương mù cùng mây tầng đều ở dưới chân. Chúng Sinh Kiếm Khuyết đã không còn nhìn thấy nữa.
Bởi vì biết đây là con đường đi thẳng đến Tuế Nguyệt Kiếm Các, Khương Vọng tò mò hỏi: "Từng nghe qua danh tiếng của Thiên Địa Kiếm Hạp, không biết nó nằm ở đâu?"
Ninh Sương Dung thoáng nghĩ, đáp lại: "Tàng kiếm chi hạp, tu kiếm chi địa. Thiên hạ cổ kim đều biết, tất cả các danh gia kiếm đạo sau khi táng thân, Kiếm Các đều sẽ nghĩ biện pháp thu thập bội kiếm của họ, chỉnh lý tư liệu cuộc đời, kiếm thuật sở tu, ghi chép ở Thiên Địa Kiếm Hạp. Ba vạn năm nay, đây vẫn luôn là chi tiêu tốn kém nhất của Kiếm Các."
"Cái gọi là 'Kiếm khôi xưa nay, đều vấn kiếm tại Thiên Địa Kiếm Hạp', là để chỉ cái gì?" Khương Vọng lại hỏi.
Ninh Sương Dung nói: "Kiếm Các chúng ta thiết lập hai tòa Thiên Môn, từ trước đến nay đã có truyền thống vấn kiếm. Cái gọi là ' Ai đến cũng không cự tuyệt', tuyệt đối không phải nói ngoa. Mà Thiên Địa Kiếm Hạp trước giờ vẫn luôn có Kiếm chủ mạnh nhất Kiếm Các tọa trấn. Người tiến vào Thiên Địa Kiếm Hạp vấn kiếm, thắng thì có thể lấy một bộ kiếm điển đi, bại thì cần phải lưu lại một bộ kiếm điển... Ba vạn năm đến nay, tất cả cường giả được xưng là kiếm khôi, đều tới đây vẫn kiếm cho nên mới có truyền thuyết này."
"Hóa ra là như thế..." Khương Vọng gật gật đầu, lại hỏi: "Như vậy tọa trấn Thiên Địa Kiếm Hạp là Vô Tâm Kiếm Chủ sao?"
Ninh Sương Dung nhìn hắn, ước chừng có thể đoán được, người trước mắt này đang nghĩ tới việc sau khi Động Chân sẽ đến đây lĩnh giáo. Quả thực là người thù dai...
Nàng mở miệng nói: "Ngũ đại Kiếm chủ của Kiếm Các hiện nay, xếp hạng đầu là Vô Tâm Kiếm Chủ. Nhưng chiến lực mạnh nhất thật ra là Vạn Tướng Kiếm chủ. Ông ấy tọa trấn Thiên Địa Kiếm Hạp đã lâu, tinh thông tất cả các kiếm thuật bên trong Thiên Địa Kiếm Hạp, đã gần đạt tới cảnh giới Bản Ngã Vạn Tướng. Đáng tiếc, bản tâm chỉ thích kiếm, gần như phát điên... Cũng không thể nói là điên, ông ấy chỉ quan tâm đến kiếm thuật còn lại thì không hứng thú với bất cứ thứ gì bên ngoài. Vậy nên còn có cái tên là si kiếm."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad