Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1154: Hải Tông Minh?

Chương 1154: Hải Tông Minh?
Không thể không nói, nụ cười mang theo tà khí lại không chút dâm dục nào, khiến mị lực của hắn ta tăng lên nhiều, chỉ e không có bao nhiêu thiếu nữ có thể kháng cự được.
Từ ánh mắt mê say của hai vị thị nữ này, đã có thể nhìn thấy một hai.
Thái độ của Khương Vô Tà đối với thị nữ của hắn ta cũng không khiến Khương Vọng ngoài ý muốn.
Dưỡng Tâm Cung chủ vốn là người có tiếng mê hoa tiếc hoa.
Hắn chỉ cười khổ nói: "Khương Vọng xuất thân khổ cực, tự rót tự uống mới tốt nhất, quả thật không quen được chiêu đãi."
Hắn tùy ý nhìn thoáng qua trống rỗng hành lang nước dường như chỉ có gió trên sông, thu tầm mắt lại, hỏi trực tiếp: "Có thuận tiện nói chuyện hay không?"
Hắn không có thời gian, cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với Khương Vô Tà. Với thân phận như vậy của Khương Vô Tà, hắn ta cũng không có khả năng tản mạn nhàn nhã như hắn ta biểu hiện ra ngoài.
Đi thẳng vào vấn đề là một loại tôn trọng lẫn nhau.
Khương Vô Tà dùng khăn vuông nhẹ nhàng lau miệng, ngồi thẳng, nhìn Khương Vọng: "Nơi đây đều là người thân cận của ta, có gì thì cứ nói, đừng ngại."
Trong Thủy Tâm đình, Khương Vọng ngồi nghiêm chỉnh.
Đối diện hắn chỉ có Khương Vô Tà và hai vị thị nữ xinh đẹp, vị chủ nhân của nhà thủy tạ đại danh đỉnh đỉnh kia - Tần Liễm, cũng không ở đây.
"Lần này Khương Vọng đến, là muốn mời điện hạ giúp một việc."
Khương Vọng nhìn vị Cửu hoàng tử Đại Tề trước mắt này, vẻ mặt nghiêm túc: "Có liên quan đến Điếu Hải Lâu"
"Ô?" Khương Vô Tà lộ vẻ cảm thấy rất hứng thú.
Thấy hắn thật sự đồng ý để hai vị thị nữ dự thính, mà không phải thu mua lòng người theo thói quen, Khương Vọng mới lên tiếng:
"Ta muốn cứu một người trong Hải Tế của Điếu Hải Lâu ngày bốn tháng tư"
Khương Vô Tà bình tĩnh lại, dường như hoài nghi mình nghe lầm hay không.
Nhưng thần thái Khương Vọng bộc lộ không có chút ý đùa giốn nào.
Một lát sau, hắn ta lắc đầu bật cười: "Ta biết, chuyện có thể khiến cho Khương Thanh Dương tìm tới cửa, tất nhiên là không đơn giản. Nhưng không ngờ lại không đơn giản như vậy."
Khương Vọng không nói gì, lặng lẽ đợi câu sau của hắn ta.
"Ngươi biết không? Sau khi biết ngươi cố ý tới thăm, ta thật vui vẻ. Ta đã chuẩn bị tốt, cho dù ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều sẽ thỏa mãn ngươi. Bởi vì ta xem trọng ngươi, ta vô cùng coi trọng ngươi!"
Ánh mắt Khương Vô Tà rất chân thành: "Khi ngươi thành danh, thiên hạ đều là Bá Nhạc. Nhưng khi ngươi vắng vẻ vô danh, có mấy người coi trọng ngươi? Ta không giống những người ngưỡng mộ danh tiếng của ngươi mà đến kia. Vào thời điểm ở Thất Tinh Cốc, ta đã biết, ngươi nhất định sẽ có một ngày vang danh thiên hạ"
Khương Vọng không thể không mở miệng: "Nhờ được điện hạ ưu ái, Khương Vọng hổ thẹn"
"Không, không, không, ta rất thận trọng, rất nghiêm túc" Nhìn kỹ gương mặt âm nhu tuấn mị này của Khương Vô Tà, có một loại sức thuyết phục phá lệ làm cho lòng người tin phục.
Hắn ta nói: "Ta đã từng giao đấu với Vương Di Ngô, ta cũng đã từng giao đấu với Lôi Chiêm Càn, cho nên ta biết, ngươi lấy tu vi cùng cấp đánh bại bọn họ, rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào."
Nói đến đây, hắn ta dừng một chút, chuyển qua hỏi: "Người kia tên là gì? Thân phận gì? Quan trọng với ngươi đến mức nào?"
Có lẽ Khương Vô Tà ham hoa luyến đẹp, không câu nệ tiểu tiết, nhưng không hề nghi ngờ, hắn ta có đầy đủ tài năng chính trị.
Nếu không thì hắn ta đã không có khả năng có được địa vị hôm nay trong vương thất Tề Quốc cạnh tranh kịch liệt như vậy.
Hắn ta thoạt nhìn như là một người làm việc chỉ dựa vào yêu thích cá nhân, nhưng một người chỉ làm việc theo yêu thích cá nhân, tuyệt đối không thể tới gần long ở Đại Tề kia.
Cho nên dù hắn ta có xem trọng Khương Vọng hơn nữa, cảm xúc trong có chân thành hơn nữa, hắn ta cũng phải biết rõ ràng, hắn ta cần phải bỏ ra cái gì, hắn ta có thể có được cái gì.
Điều này cần cân nhắc được mất đến cùng, mới là lý do cuối cùng hắn ta đưa ra quyết định.
Chỉ có người như hắn ta, mới xứng tranh long với người khác.
"Trúc Bích Quỳnh" Khương Vọng nói: "Nàng là đệ tử của Điếu Hải Lâu, sư phụ của nàng là trưởng lão của Điếu Hải Lâu, Bích Châu bà bà, hiện tại nàng đã bị gạch tên. Còn về mức độ quan trọng... Nàng là bạn tốt của ta, sở dĩ rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, cũng bởi vì cứu ta."
"Hải Tông Minh?" Khương Vô Tà nhíu mày hỏi.
Không cần nói chuyện khác, vẻn vẹn cái tên này, đã nói lên hắn ta có hiểu biết về chuyện Khương Vọng giết ngược lại Hải Tông Minh, đồng thời nghĩ đến chuyện đã xảy ra.
Khương Vọng gật đầu một cái, khẳng định ý nghĩ của Khương Vô Tà.
"Toàn bộ Điếu Hải Lâu có hai mươi bốn vị trưởng lão thực quyền, người ra người vào, vị trí không thay đổi. Mặc dù thực lực của Hải Tông Minh hạng chót, nhưng dù sao cũng là mặt mũi của Điếu Hải Lâu. Trúc Bích Quỳnh lấy hạ phạm thượng, ăn cây táo rào cây sung, ở bất kỳ một thế lực nào đều là tội chết. Hơn nữa, sư phụ của chính nàng cũng đã từ bỏ nàng."
Khương Vô Tà cố gắng phân tích không mang bất cứ cảm xúc gì:
"Chắc hẳn Trọng Huyền Thắng cũng đã nói với ngươi về mức độ quan trọng của Hải Tế"
"Ta rất rõ ràng chuyện này khó làm. Trong toàn bộ thành Lâm Tri, người có năng lực tham dự cũng không nhiều" Khương Vọng hơi thởi phồng một chút: "Nếu không thì ta không cần đến tìm điện hạ"
"Ta rất muốn giúp ngươi, Khương Thanh Dương, ta rất muốn kết giao bằng hữu cùng ngươi" Khương Vô Tà thành khẩn nói:
"Nhưng từ trên xuống dưới Dưỡng Tâm Cung có quá nhiều người trông cậy vào ta ăn cơm, tính mệnh dòng dõi của bọn họ đều phụ thuộc vào một mình ta. Gánh vác thiên quân, đi lại khó xử. Khi làm bất cứ quyết định nào, ta không thể không thận trọng"
"Ta hoàn toàn có thể lý giải" Khương Vọng than nhỏ trong lòng, một lần nữa lại nhận thức được chuyện đi đến Điếu Hải Lâu cứu người này khó làm đến mức nào.
Hắn nói thẳng: "Nếu điện hạ có thể giúp ta việc này, thì giá lớn ta nên trả, ta sẽ dâng lên đây đủ, đồng thời vô cùng cảm kích điện hạ. Nếu điện hạ không chịu giúp ta, ta cũng có thể thông cảm, tuyệt đối không oán hận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad