Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2235 - Vĩnh viễn không thể quên (3)



Chương 2235 - Vĩnh viễn không thể quên (3)




Chương 2235: Vĩnh viễn không thể quên (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phương Hạc Linh đã quen với đau khổ dường này, chỉ lẳng lặng nhai nuốt tin tức mà trái tim này truyền đến.
Tuyệt đại đa số là vô dụng, chỉ có một hai điểm linh tinh là bắt được, tựa như khi chơi trò tìm dế trong bụi cỏ khi còn bé ấy, làm thế này đơn giản hơn là ép đối phương mở miệng.
“Vô sinh giáo nguyệt thỏ.”
Phương Hạc Linh tự lẩm bẩm một mình.
Gã chậm rãi siết chặt nắm tay, và quả tim này cứ thế bị gã bóp nát.
Người bị treo trên cây hai mắt vẫn trợn tròn, nhưng ánh sáng đã tan.
Nhục thể của gã đã hoại tử, có lẽ hồn phách của gã sẽ cứ như vậy mà tiêu tán, có lẽ là tới thế giới Vô Sinh gì đó… ai mà biết được.
Phương Hạc Linh rút tay ra ngoài, nhẹ nhàng hất lên, máu trên tay tràn hết ra ngoài, rồi vẩy xuống núi cao với một quỹ tích uyển chuyển.
Gã cũng không thích hợp với thần thông Hận Tậm, thậm chí căn bản gã còn không lấy xuống thiên phú thần thông.
Huyết hoàn đan của Bạch Cốt Đạo đã hủy đi căn cơ của gã từ lâu – mặc dù căn cơ của gã vốn chỉ bình thường.
Là khi gã sắp chết thì bất ngờ nhặt được.
Sau khi bị hủy mạch, gã lại được tái tạo.
Tòa phủ đệ màu đỏ như máu trong hải nội ngũ phủ là được trúc tạo nên bằng một sức mạnh vĩ đại.
Thần thong Hận Tâm của gã là bị cắm vào thân thể sống sờ sờ.
Gã không thích hợp.
Đệ nhất Nhân Ma đã sớm đưa ra phán đoán suy luận, gã không thích hợp.
Nhưng mà, gã thích hợp với cái gì?
Gã quá bình thường, quá vô dụng, quá phế vật.
Dù là Yến Xuân Hối ở vào đỉnh cao nhất của siêu phàm cũng không biết gã thích hợp với cái gì!
Vậy gã chỉ có thể nắm chặt thần thông Hận Tâm.
Đây là lựa chọn duy nhất của gã.
Lấy Hận Tâm làm tên, không phải đại đạo gì để mạnh lên, chưa nói đến nghị lực đáng sợ gì, càng không đủ trình độ để nói đến hai chữ ý chí.
Chỉ là chỗ dựa duy nhất để gã trông cậy vào mong kéo dài hơi tàn.
Chỗ dựa duy nhất để cho gã có khả năng tự tay báo thù.
Cho nên, gã chỉ có thể làm như thế.
Chỉ có thể như thế đi.
Dù mỗi lần sử dụng thần thông Hận Tâm gã đều phải cảm nhận nỗi đau khổ của thần thông Hận Tâm.
Thật giống như bản thân hạt giống thần thông cũng có linh tính vậy, nó không cam lòng bị phế vật như gã nắm trong tay.
Dù cái giá để sử dụng thần thông này đau khổ đến mức khiến cho gã chỉ muốn tự sát.
Đã vô số lần gã muốn từ bỏ, muốn co quắp dưới đất, muốn khóc ròng.
Nhưng gã không làm.
Trên thế giới này, sẽ không còn có ai để cho gã dựa vào nữa, sẽ không còn ai ôm lấy đầu gã mà nói với gã “Vậy chứng minh cho ta xem đi, con của ta.”
Cũng không có ai quan tâm đến nước mắt của gã.
Kiên cường bắt đầu từ khi không thể mềm yếu nữa.
Gã còn sống cũng không còn để chứng minh cho ai nhìn.
“Vô Sinh giáo… Vô Sinh giáo.”
Gã lặp đi lặp lại, nhấm nháp mấy lời này.
Giáo phái này đã phát triển ở Ung quốc, Tiều quốc, Lạc quốc, khi khởi thế hình như là trong trận quốc chiến của Trang Ung.
Mượn nhờ nỗi đau khổ to lớn mà chiến tranh mang lại mà nhanh chóng phát triển.
“Chiến tranh, tử vong, oán hận….” Phương Hạc Linh thì thầm.
Quả thực giáo phái này là một mạch tương thừa với Bạch Cốt đạo, nhưng bọn họ không thờ phụng Bạch Cốt Tà Thần, mà thờ phụng Vô Sinh Giáo Chủ do Tập Thần Chủ, Đạo Chủ, Giáo Chủ làm một thể.
Thần Chủ là thần chỉ của bọn họ, Đạo Chủ là lý tưởng của bọn họ, Giáo Chủ là lãnh tụ của bọn họ.
Trên một điểm này, hoàn toàn khác với các Tà giáo khác.
Từ Bạch Cốt đạo cho đến Vô Sinh giáo, khẳng định con Nguyệt THỏ kia biết cái gì đó…
Phương Hạc Linh nghĩ vậy.
Nhưng đồng thời gã cũng hiểu cực kỳ rõ ràng.
Từ khi trận chiến Trang Ung cho tới giờ, cũng chỉ có hơn một năm.
Giáo phái này có thể phát triển đến được quy mô như bây giờ, chắc chắn thực lực phía sau không phải loại gã có thể một mình khiêu chiến.
Đương nhiên, sau lưng gã không phải không có tổ chức.
Cho dù Toán Mệnh Tử chết rồi, Vạn Ác chết rồi, Tước Nhục chết rồi, Khảm Đầu chết rồi, cửu đại nhân ma chết mất nửa rồi.
Nhưng căn bản điều này chẳng ảnh hưởng đến cái gì.
Chỉ cần lão đại Vong Ngã nhân ma vẫn còn, Vô Hồi Cốc sẽ vẫn cường đại như thế.
Nhưng Vô Hồi Cốc là một tổ chức cực kỳ lỏng lẻo, căn bản không thể cho gã trợ lực gì.
Mỗi người trong tổ chức đều con mẹ nó chứ, thích gì làm nấy.
Cũng đừng có mong trèo lên cái giao tình gì.
Mỗi người trong tổ chức đều tự tư, lãnh khốc, tuyệt tình.
Nhiều nhất là cố gắng không tự giết lẫn nhau thôi, mà đấy là vì có áp chế của lão đại đấy.
Chỉ có mệnh lệnh từ trên xuống dưới mới có thể thống hợp được một chút lực lượng nào đó.
Như Toán Mệnh nhân ma chỉ huy gã đi diệt Thanh Vân Đình, như Toán Mệnh nhân ma mang theo bọn Vạc Ác Tước Nhục đi mưu đồ Dư Bắc Đẩu, như mỗi người bọn họ đều phải làm việc theo mệnh lệnh của lão đại….
Nhưng trong số chín nhân ma thì gã xếp hạng thứ chín.
Rõ ràng là, cho dù có nhân ma bổ sung, thứ hạng của gã cũng sẽ không cao nổi.
Xếp hạng nhân ma chỉ nhìn thực lực, không nhìn thời gian.
Cho nên, vì sao vẫn yếu như thế?
Mình đúng là phế vật…
Ta không phải phế vật!
Ánh mắt Phương Hạc Linh trở nên điên cuồng, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Muốn mượn dùng sức mạnh của Vô Hồi Cốc.
Trừ phi…
Vô Sinh giáo vươn xúc tu dò xét Trân quốc.
Nhưng dù bọn Vô Sinh giáo này làm việc diên cuồng, thủ lĩnh cao tầng của bọn họ lại rất cẩn thận, dường như trong thời gian ngắn không định tiếp tục mở rộng nữa.
Vậy thì, phải làm thế nào đây?
Phương Hạc Linh lặng lẽ suy tư, xoay người chuẩn bị rời đi.
Gã dừng bước.
Lúc này, có một người đứng trước mặt gã.
Không biết người này xuất hiện từ khi nào, đã đứng sau lưng gã được bao lâu.
Mà gã hoàn toàn không phát hiện ra.
Càng quan trọng hơn là….
Nam tử trầm tĩnh đứng nơi đó mặc cho gió núi thổi bay mái tóc dài.
Đã xuất hiện vô số lần trong những cơn ác mộng của gã!
Không!
Nam nhân này là ác mộng của bản thân gã!
Chỉ trong chớp mắt, hai con ngươi của Phương Hạc Linh đã chuyển sang màu đỏ như máu, một đạo tàn quang cũng vọt ra giữa ngón tay!
Trong thời gian ngắn nhất, gã bạo phát tất cả sức mạnh có thể bộc phát, bao gồm cả sức mạnh đã nắm giữ hay chưa thể nắm giữ.
Khi thuật phi kiếm còn đang thịnh hành có một môn kiếm thuật lấy Tàn làm tên.
Tàn Kiếm thuật là thế nào?
Trời cũng tàn, địa cũng thiếu, người cũng tuyệt.
Chí hung chí ác.
Là phân một phần hồn, cắt hai phần xương, chém ba phần thịt, xả bốn phần máu.
Lấy thân làm lô, lấy mệnh làm lửa, đúc ra một cây tàn kiếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad