Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3193 - Núi đao biển lửa tự đi (2)



Chương 3193 - Núi đao biển lửa tự đi (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có một loại kỳ lạ nào đó phát sinh.
Một loại lực lượng nào đó gần với quy tắc, huyễn hoặc khó hiểu lưu động.
Khi ảnh châm đã được khởi động thì không thể tiếp tục.
Không gian bên trong phúc địa này cũng không có biến hóa gì khác nhưng thời gian đã dừng lưu động.
Khương Vọng ngầm hiểu, lại đưa tay đặt lên Nhật Quỹ, nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm... "Đông Hải Sơn".
Khi mở mắt ra, trước mắt vẫn là Thái Huyền Nhật Quỹ có hình dạng và cấu tạo đơn giản cổ xưa, mà ánh mắt lướt qua khỏi Nhật Quỹ, phía sau là khoảng trời trong suốt, biển xanh lam, không gian rộng lớn bát ngát.
Thân này đã ở trên núi cao, bốn phía sóng biển chập trùng.
Chim biển bay lượn trên không trung, như mây phiêu bạt.
Mọi thứ của phúc địa Đông Hải Sơn đã hoàn toàn bị khắc vào khắc vào, bao gồm cả bản chất tương đối của nó với thế giới, tác dụng của "cửa sổ".
Khương Vọng không có động tác nào khác, chỉ tùy ý nhìn qua rồi liền ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Hắn đã từng nhờ vào chiến công tiến vào Tắc Hạ Học Cung bồi dưỡng, cũng vì công lao đối kháng với Bình Đẳng Quốc mà tiến vào Ti Huyền Địa Cung nên cũng không quá xa lạ.
Bản chất đối với thế giới của phúc địa tuy không bằng động thiên, nhưng cũng có tác dụng hơn việc đả tọa ngoài hiện thế nhiều.
Trong hiện thực, tường cao không phải tuệ nhãn không thể nhìn xuyên, vô số tu sĩ Thần Lâm dốc cả một đời cũng không thể gặp nửa điểm "Thật". Hiểu rõ lý lẽ huyền diệu cũng chỉ có thể tự thấm nhuần bản thân nhưng chưa thể "Tri thế", "Tự tri" tất nhiên đã là cực hạn.
"Cửa sổ" của phúc địa Đông Hải Sơn kém xa sự rộng lớn của "cửa sổ" Ti Huyền Địa Cung cũng không rõ ràng bằng, càng không thể so sánh được với Tắc Hạ Học Cung nhưng giá trị của nó là điều không thể nghi ngờ.
Không phải Khương Vọng không hiếu kỳ với phúc địa mà là càng trân quý thời gian tu luyện hơn.
Lưu quang cực nhanh.
Đến khi Khương Vọng mở mắt lần nữa, đã về tới không gian bên trong phúc địa.
Hắn tu hành ở phúc địa Đông Hải Sơn đủ một canh giờ, nhưng thời gian trong không gian phúc địa đã bị xóa sạch một khắc. Nói cách khác, nếu như luôn có phúc địa Đông Hải Sơn, thu hoạch được 100 phúc công, như vậy mỗi tháng đều có thêm một khắc đồng hồ để tu luyện... Không tính là quá nhiều nhưng cũng đủ quý giá.
Thời gian là lễ vật quá quý giá.
Thái Hư Huyễn Cảnh dùng cách nào để làm được điều này?
Vĩ lực như thế, đến tột cùng bắt nguồn từ chỗ nào?
Lúc mới bắt đầu khiêu chiến phúc địa, Khương Vọng đã từng kinh ngạc qua nhưng cho tới hôm nay cũng không tìm được đáp án.
Thái Hư Huyễn Cảnh tuy nói là do Thái Hư Phái tiên phong, nhưng không phải chỉ thuộc về Thái Hư Phái. Cho đến ngày nay, các thế lực đỉnh cấp trong thiên hạ đều tham dự vào. Bên trong dòng lũ nhân dạo mãnh liệt, chiếc thuyền lớn này, cuối cùng sẽ lái về phía nào?
Khương Vọng tiện tay lấy ngọc bài sứ giả ra, thanh âm không có chút gợn sóng nào kia lập tức vang lên: "Thái Hư sứ giả tôn kính.
Sau khi điều tra nhận thấy, đối thủ của ngài trong trận khiêu chiến phúc địa Đông Hải Sơn đã nuốt một lượng lớn đan được, quả thực có hành vi ảnh hưởng đến tính công bằng. Hiện giờ, đã khẩn cấp điều chỉnh quy tắc chiến đấu: Trong chiến đấu tuyệt đối cấm hành vi sử dụng đan dược.
Ngài kịp thời phát hiện lỗ thủng quy tắc, giữ gìn công bằng của Thái Hư Huyễn Cảnh, ban thưởng cho ngài 200 điểm phúc công. Cảm tạ ngài đã cống hiến cho Thái Hư Huyễn Cảnh."
Việc sửa đổi quy tắc chiến đấu như thế này, không phải chỉ mỗi Thái Hư Phái làm chủ mà còn cần được các phương giám sát đồng ý. Có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề như vậy cũng thể hiện rõ sự coi trọng của các thế lực lớn đối với Thái Hư Huyễn Cảnh.
200 điểm phúc công, tương đương với việc có thêm hai khắc đồng hồ tu hành, lần tố giác này quả thực có lời.
Chỉ là không biết, khi đối thủ kia tìm càng nhiều đan dược mạnh hơn đến cường hóa, lại phát hiện đan dược không thể sử dụng được... Sẽ có tâm tình thế nào?
Khương Vọng nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Người vừa đối chiến với ta kia, Thái Hư Huyễn Cảnh có thực hiện trừng phạt gì không?"
Âm thanh trên nhật quỹ trả lời: "Quy tắc của Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện lỗ thủng là vấn đề của Thái Hư Huyễn Cảnh, không phải là vấn đề của người phát hiện cũng không phải vấn đề của người lợi dụng. Thái Hư Huyễn Cảnh không có quyền xử phạt."
Câu trả lời này càng khiến Khương Vọng hài lòng hơn so với trừng phạt đối thủ kia.
Nó nói rõ phong cách chỉnh thể của Thái Hư Huyễn Cảnh hiện tại vẫn là gần với Hư Trạch Phủ, mà không phải Hư Trạch Minh.
...
Trong phủ Võ An Hầu oanh ca yến hót đến nửa đêm.
Võ An Hầu một mình tu hành đến bình minh.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi hoàn thành việc tu luyện buổi sáng, cho Chử Yêu đứng tấn xong, Khương Vọng liền ra ngoài cửa lớn. Không bao lâu sau, một cỗ xe ngựa khăc ấn ký Lão Sơn trực tiếp dừng trước cửa, màn xe xốc lên, hai thân ảnh một đen một trắng đi xuống.
Thắng chính là quý công tử Bạch Ngọc Hà, đen đương nhiên là Hướng Tiền du dân vô nghiệp.
Chỉ là Bạch Ngọc Hà quả thực là mặc áo trắng, còn quần áo của Hướng Tiền, có lẽ trước kia cũng không phải là màu đen.
"Hai vị đường xa mà đến, Khương mỗ chưa thể ra khỏi thành đón, quả thực là không nên." Khương Vọng biểu hiện vô cùng khách khí, khiến hạ nhân trong phủ cũng đều thấy rõ phân lượng của hai người này.
Hắn đi ra ngoài đón, đương nhiên là bởi vì Hướng Tiền, nhưng nếu Hướng Tiền đến Lâm Truy một mình, có lẽ hắn chỉ lười nhác phân phó một tiếng.
Quan hệ với Bạch Ngọc Hà, chỉ có thể nói là bằng hữu quen biết bình thường, dù sao trước kia, khi còn ở Lão Sơn biệt phủ cũng có chung đụng mấy ngày, tỷ thí với nhau mấy phen. Chưa từng cùng nhau trải qua chuyện gì nên cũng không thể nói là thâm giao.
Về phần hắn cố ý bớt thời gian viết một phong thư cho Bạch Ngọc Hà, còn thêm ấn Võ An Hầu, chính thức gửi đến Việt quốc cũng chỉ vì Hướng Tiền mở lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad