Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3361. Khách từ phương xa tới (3)



Chương 3361. Khách từ phương xa tới (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng hận không thể nhảy ra khỏi kính, đẫm máu liều mạng, lấy một địch mười hai còn đơn giản hơn việc giải quyết nan đề này!
“Khà khà khà…” Hùng Tam Tư khàn giọng cười, sau đó nói với vẻ tự tin: “Trước mắt có sáu con đường, không biết cuối đường có cái gì. Hoặc là chúng ta chia ra ngay bây giờ, đường ai nấy đi. Hoặc là đi đánh một trận… xem cuối cùng ai có thể đi vào.”
“Ta không có ý kiến, sao cũng được.” Lộc Thất Lang nhún vai: “Các ngươi thấy thế nào?”
Tuy là hỏi tất cả mọi người ở đây, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Sài A Tứ.
Hiển nhiên là rất để bụng chuyện Sài A Tứ giả vờ đầu quân, thậm chí còn nghi ngờ Sài A Tứ sắp đặt cái bẫy nào đó cho mình, cho nên muốn dò xét.
Sài A Tứ nhe răng, lộ ra hung quang.
Trước kia Thượng Tôn bảo gã khiêm tốn, bảo gã kiềm chế, gã không hiểu, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn hiểu rõ.
Thượng Tôn muốn chơi ra cái cảm giác xem nhẹ mọi việc!
Lúc này tất cả đều ở trong mật thất, không có lấy một Chân Yêu, đây còn không phải là con hổ lọt vào giữa bầy dê?
Trong lòng thầm hỏi: “Thượng Tôn, có làm hay không?”
“Ta đối phó với Thái Bình quỷ sai, mười người còn lại, mỗi đầu ngón tay của ngài dí chết một đứa!”
“…” Thượng Tôn ôn tồn đáp: “Ở đây đều là thiên kiêu của Yêu tộc ta, có thể không giết thì đừng giết, nó sẽ khiến thực lực tổng thể của Yêu tộc ta bị suy yếu. Tương lai ngươi còn phải đi lên đỉnh cao, sao có thể không có thế lực được chứ?”
Sài A Tứ được lời này cảnh tỉnh, đột nhiên hiểu ra, ánh mắt nhìn Lộc Thất Lang lúc này đã thân thiện hơn rất nhiều.
Mặc dù thằng này trông mặt mũi đáng ghét, nhưng dù sao cũng là con dân của Sài Đại Đế ta… Sao ta có thể không bao dung cho được?
“Theo bản yêu thấy.” Gã rất có tinh thần trách nhiệm, chủ động lên tiếng: “Ở đây đều là thiên kiêu Yêu tộc, có thể không gây thương vong thì đừng gây thương vong, sẽ khiến thực lực tổng thể của Yêu tộc ta suy yếu. Mọi người tương lai đều sẽ đi lên đỉnh cao, sao có thể không có thế lực được chứ?”
Lời này vừa thốt lên, chúng yêu lập tức sinh lòng tôn kính.
Đúng là bè lũ xu nịnh chỉ đến thế thôi, vẫn phải nhờ vào người nhìn xa trông rộng!
“Nam Mô Quang Vương Phật.” Dương Dũ ôn hòa nói: “Vị thí chủ này nói đúng, có thể nói chuyện tử tế thì tốt nhất đừng chém chém giết giết, Vùng đất Thần Tiêu lớn như vậy, ta đề nghị mọi người hãy đi xem trước.”
Thử Già Lam nói với vẻ thâm trầm: “Nhưng trước mắt chỉ có sáu con đường, ở đây lại có mười hai yêu, chia thế nào?”
Hùng Tam Tư lại nói: “Bảo ta nói…”
“Ầm ầm ầm ầm!”
Hắn ta còn chưa nói xong thì toàn bộ mật thất Thần Tiêu đột nhiên nhoáng lên một cái, bức tường màu trắng bạc đối diện cửa lớn đột nhiên đẩy ra ngoài một cách chậm chạp mà vững chãi.
Không làm ai bị thương, chỉ là ôn hòa đẩy tất cả các yêu quái trong mật thất đi tới Vùng đất Thần Tiêu…
Cuối cùng vách tường màu trắng bạc kia đã triệt để mở ra những cánh cửa chồng chất. Toàn bộ mật thất Thần Tiêu cứ vậy bị ép thành hình dạng một cánh cửa, ở sau lưng các yêu quái.
Lúc này các yêu quái đều ở trong rừng, hết thảy giống như càng có sức sống.
Trước mặt bọn họ, sáu con đường rợp bóng cây lúc trước chợt xuất hiện một tảng đá lớn, có lẽ là biển chỉ đường, hoặc cột mốc biên giới gì đó.
Đến gần xem xét, trên tảng đá có khắc chữ.
Chữ viết đơn giản, ý vị kéo dài.
Viết:
“Khách từ phương xa tới.”
Những ai bước vào vùng đất Thần Tiêu, đều có những tâm trạng khác nhau khi nhìn thấy những dòng đạo văn này. 
Vào giờ phút này, thạch văn như thế.
Nó giống như là vị truyền kỳ của Vũ tộc trong thời đại cổ đại kia, đang vẫy tay chào đón những vị khách đến đây sau nhiều năm tháng dài đằng đẵng bằng bí tàng.
Tảng đá khổng lồ này không có bất kỳ ánh sáng hiển hách nào, cũng không mang theo bất kỳ dao động lực lượng nào, nhưng tự bản thân nó đã tồn tại một loại cảm giác lịch sử phong phú.  
Đặc biệt là mấy chữ được viết ở trên đỉnh tảng đá. Không thể nói rõ kiểu chữ tốt hay xấu, cũng khó để đánh giá nó từ cấu trúc của các ký tự. Nhìn kỹ thì thậm chí nó còn không giống như được ai đó chạm khắc mà là đã được mài giũa bởi năm tháng dài dằng dẵng và phong sương tự nhiên. Mỗi một nét bút đều giống như một dấu vết của thời gian. Nếu chỉ nhìn vào bản thân của đồ án, thì cho dù nhìn thế nào cũng không thể biết được nó có phải là vết tích tự nhiên hay không.
Nếu những văn tự khắc ở đây là văn tự của Vũ tộc, hoặc là văn tự của các yêu tộc khác, hoặc thậm chí là văn tự của các quốc gia của nhân tộc, thì cũng đủ để chứng minh tính không tự nhiên của nó. Bởi vì sự ra đời của những chữ viết này có sự ảnh hưởng của những sinh linh có trí khôn. 
Nhưng thật tình cờ đây là một đạo văn vốn được sinh ra từ đạo, nhìn vào là biết ý, có khả năng thành tựu một cách tự nhiên.
Tất nhiên, ý nghĩa của nó nhất định phải bắt nguồn từ vị truyền kỳ từ xa xưa kia. 
Điều này càng khiến cho người tới sau phải kính sợ!  
Thiên Yêu là như thế nào? 
Thiên ý là ý của ta, giống như nhân tộc tự xưng tuyệt đỉnh chính là ‘Diễn Đạo’.
Chỉ vài chữ tưởng chừng như thành tựu của tự nhiên này, lại chính là một loại lực lượng ngoài sức tưởng tượng.
Hùng Tam Tư im lặng nuốt lại những lời định nói vào trong bụng.
Đương nhiên Vũ Tín đã bị mê hoặc, nếu không phải vừa thoát ra khỏi tình huống bị vây đánh, không đễ để trốn thoát, lúc thì này hắn ta đã sớm dùng thân phận ‘tiểu Vũ Trinh’ để tuyên bố chủ quyền rồi. 
Nhưng dù hắn ta không nói ra miệng, thì trên gương mặt đã tràn ngập niềm tự hào.
Chu Lan Nhược há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy huyền cầm từ trên tay Chu Tranh. Tay ấn lên những sợi dây đàn, có lẽ muốn gảy một khúc, nhưng cuối cùng lại không động đậy, chỉ ôm chặt nó vào trong lòng.  Hết chương 3361.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad