Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 759: Làm chủ cho mình

Chương 759: Làm chủ cho mình
Chỉ xét nguyên về bề ngoài mà nói, thì Khương Vọng thật sự có thể gánh được chữ đẹp.
Lúc trước, đại khái chỉ có thể xem hắn là thanh tú. Thế nhưng theo sự thay đổi của thời gian, hắn cũng chậm rãi lớn lên. Gió sương điêu khắc ra góc cạnh, điều này làm cho đường nét trên mặt hắn càng rõ hơn. Thay đổi lớn nhất là về khí chất. Ngoài vẻ điềm đạm lễ độ trước sau như một, thì hắn còn được mãi dũa ra sự tự tin ung dung cùng với tầm nhìn bao quát non sông, càng giống như cây tùng xanh kiên định đứng sừng sững trên núi cao.
Những thứ này càng tăng thêm sức hấp dẫn cho hắn.
Đương nhiên, xét về diện mạo thì không thể hơn được cái người đẹp từ nhỏ đến lớn như Khương Vô Tà.
Tiểu Đồng bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Nô tỷ không dám"
Xem ra nàng đã quen với Khương Vô Tà, có lẽ là do tên kia cứ nhảy nhót trước mặt Lý Phượng Nghiêu suốt ngày.
Khương Vô tà ép sát một bước, đùa giốn với tiểu thị nữ đến vui vẻ: "Ngươi không dám cái gì?"
"Ngươi còn có việc?" Giọng nói lạnh lùng của Lý Phượng Nghiêu lập tức khiến Khương Vô Tà tụt cảm xúc.
Hắn ta thu hồi nụ cười khẩy nơi khóe miệng, bày ra dáng vẻ có chuyện chính sự, rồi chăm chú nhìn về phía Khương Vọng: "Ta rất xem trọng ngươi, ngươi có cân nhắc về sau theo ta làm việc hay không?"
Sau khi thấy Khương Vọng dùng một chiêu kiếm đã đánh bại Lôi Chiêm Càn, hắn ta cảm thấy bình thường. Loại cường giả cấp bậc này hắn ta chưa thể thu mua nổi. Nhưng sau khi biết chiêu kiếm đó không phải là chiến lực thông thường, thì hắn ta lại cảm thấy có thể mời chào Khương Vọng.
Khương Vô Tà đột nhiên mời chào khiến cho Khương Vọng hơi sửng sốt.
Hả, hóa ra không phải là đến vì Lý Phượng Nghiêu.
Ngẫm lại cũng đúng. Với tính cách của Lý Phượng Nghiêu, nếu như cứ quấn quýt lấy nàng thì thật sự sẽ bị đánh chết đấy.
"Không nói những cái khác, từ giờ cho đến khi tu luyện tới Thần Lâm Cảnh ngươi sẽ không bao giờ bị thiếu tài nguyên. Thậm chí về sau... chuyện sau này để sau này hãy nói, bổn cung không nói suông không hứa hẹn"
Phân tích từ những thứ mà chính Khương Vô Tà hắn ta thu thập được, thì Khương Vọng - người đạt được hạng nhất ở bí cảnh Thất Tỉnh, đi ra từ Thiên Khôi Tinh Vị, đã mở ra được con đường đạt đến Ngoại Lâu Cảnh. Mà những kinh lịch khi ở bí cảnh Thiên Phủ mang ý nghĩa hắn có tư cách đạt được Nội Phủ thần thông.
Khương Vô Tà đã đặt vốn cược lớn, giờ chỉ còn nhìn xem bản thân hắn có thể đạt tới Thần Lâm Cảnh được không!
Mà việc hắn ta bỏ qua không đề cập đến "về sau" tất nhiên là chuyện sau khi đoạt được ngôi vị Hoàng đế rồi. Một công theo rồng, có thể đổi được tương lai bao xa? Toàn bộ tài nguyên tu hành ở Tề quốc muốn gì cứ lấy, đây đúng là mơ ước của bất kỳ người tu hành nào.
Dù miệng hắn ta nói không nói suông, không hứa hẹn, nhưng vẫn thuận tay vẽ một chiếc bánh.
Đối với những người có sở trường về mưu quyền mà nói, thì "vẽ bánh" đã thành một năng lực cơ bản khắc sâu vào bản năng.
"Đúng rồi, ngươi cũng họ Khương" Khương Vô tà tiếp tục đặt cược thêm:
"Trong vòng một năm, tên của ngươi có thể được liệt vào gia phả họ Khương"
Thành ý như thế này đã đủ nặng rồi.
Thế lực của Khương Vô tà chính là ở Tông Nhân Phủ. Hắn ta là vị hoàng tử được hoàng tộc ủng hộ nhất. Vậy nên, không cần nghi ngờ về việc hắn ta có làm được chuyện này hay không.
Nhất là bản thân Khương Vọng đã mang họ Khương, chỉ cần lật lại nguồn gốc tổ tiên, tìm một nhánh dòng họ thích hợp đã tuyệt tự rồi nối thêm gia phả này vào là được.
Một khi tên được liệt vào gia phả họ Khương của Đại Tề, thì đồng nghĩa với việc Khương Vọng có thể được thừa nhận thành hoàng tộc Khương thị.
Điều này không chỉ đại biểu cho vinh dự. Một khi trở thành thành viên của hoàng tộc Khương thị, thì việc đạt được chỗ tốt đúng là nhiều không kể xiết. Chỉ riêng việc có thể tùy ý lấy công pháp bí thuật ở trong bí khố cũng đã đủ khiến cho người ta động lòng.
"Tại thời kỳ loạn lạc trước Võ Đế, rất nhiều con cháu hoàng thất bị hãm hại và phải rời khỏi Tề quốc. Tổ tiên của ngươi chính là một trong những nhánh đó, đã lưu lạc ở ngoại quốc nhiều năm, bây giờ trở về nhận tổ quy tông.
Ngươi cảm thấy sao?" Sợ Khương Vọng không biết rõ về thực lực của mình, vậy nên Khương Vô Tà đã trực tiếp nêu lên quá trình thao tác.
Những thao tác này hoàn toàn có thể thực hiện được.
"Cảm tạ điện hạ coi trọng như thế" Khương Vọng áy náy nở nụ cười:
"Chẳng qua chuyện như vậy thì điện hạ cần phải đi hỏi Trọng Huyền Thắng, thái độ của hắn chính là thái độ của ta"
Trọng Huyền Thắng không phải là một nhân vật dễ lừa gạt. Đồng thời nghĩ cũng biết, với thân phận của người kia thì tuyệt đối không thể nhúng tay vào trong tranh đấu của hoàng thất.
Khương Vô Tà cười hỏi: "Chẳng lẽ nhân vật như Khương huynh lại không tự làm chủ được cho mình sao"
Khương Vọng nhìn hắn ta, không kiêu ngạo không tự tỉ đáp: "Nói lời giữ lời, chính là ta tự làm chủ cho mình"
Lời này đã tỏ đủ thái độ.
Khương Vô Tà cũng gật gù, không miễn cưỡng nữa. Hắn ta đương nhiên sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như mời chào không được ngược lại còn kết thù.
Vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn ta lại nở nụ cười với Lý Phượng Nghiêu: "Lý gia tỷ tỷ phải về Lâm Tri sao? Chúng ta lại được dịp đồng hành rồi"
Hắn ta lại bày ra nụ cười không đứng đắn nhưng lại không khiến người khác chán ghét này, xác thực là nó rất có sức hấp dẫn.
Nhưng bởi vì hắn ta quá hiểu sức hấp dẫn của mình, quá biết cách sử dụng nụ cười này, mà khiến cho Tiểu Đồng cảm thấy, vẫn là Khương Vọng hay ngượng ngùng đáng yêu hơn một chút.
Lúc trước Khương Vô Tà đang mời chào Khương Vọng, nên Lý Phượng Nghiêu không tiện nói xen, bây giờ thì đã không phải để ý đến Khương Vô Tà nữa, mà nàng chỉ nói với Khương Vọng: "Ta có việc cần ra biển một chuyến, tự ngươi trở về Lâm Tri đi"
Khương Vọng gật đầu đồng ý.
Khương Vô Tà thì cười ha hả: "Thật là trùng hợp! Tỷ không nói thì suýt chút nữa ta đã quên, vừa hay ta cũng có một chuyện đi biển làm việc, chúng ta cực kỳ tiện đường! Nhắc mới nhớ, Dưỡng Tâm Cung có hòn đảo ở gần biển, phong cảnh ở đó..."
Lý Phượng Nghiêu chỉ dùng một câu đã cắt ngang một tràng thao thao bất tuyệt của hắn ta: "Chúng ta không tiện đường"
Nhìn ánh mắt không được phép làm trái của Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Tà đành gãi đầu một cái: "Đúng là không tiện đường"
"Vậy thì cáo từ" Lý Phượng Nghiêu nói.
"Được!"
Khương Vô Tà xoay người rời đi, không dây dưa dài dòng chút nào. Đương nhiên hắn ta nhìn ra được Lý Phượng Nghiêu đã không còn kiên nhẫn nữa.
Hắn ta tuyệt đối không cho phép mình bị một mỹ nhân đỉnh cao chán ghét.
Khương Vọng nhìn theo bóng lưng của vị Cửu hoàng tử điện hạ kia, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mọi người đều nói cái tên Khương Vô Tà này cực đoan, dễ tức giận, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này lại khiến hắn cảm thấy không giống như vậy. Cũng không biết đây là tùy người lên món (1), vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hay là một kiểu che giấu đây?
(1) Tùy người lên món: tương tự câu "đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" tùy loại người mà đối xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad