Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 884: Truyền tin

Chương 884: Truyền tin
Đối mặt với câu chất vấn của Bích Châu Bà Bà, Trúc Bích Quỳnh hoàn toàn hoảng sợ: "Không, đệ tử không dám. Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà" Bích Châu Bà Bà vung tay lên: "Con đi xuống đi, việc này dừng lại ở đây"
Trúc Bích Quỳnh hơi há mồm còn muốn nói gì, nhưng một luồng sức mạnh nhu hòa đã đẩy nàng ra ngoài cửa phòng.
Nàng sỉ ngốc ngơ ngác mà đứng một hồi ở cửa, cuối cùng vẫn lung lay đi xuống Trúc lâu.
Trên Trúc lâu, Bích Châu Bà Bà khẽ nhíu mày: "Trước đó Hải Tông Minh chẳng quan tâm đến chuyện của Hồ Thiếu Mạnh, hiện tại lại đột nhiên truy cứu việc này, nhất định có nguyên nhân. Là trên người Hồ Thiếu Mạnh có bí ẩn gì sao?"
"Nhưng mà không quan trọng" Bích Châu Bà Bà lắc đầu: "Mặc kệ là bí ẩn gì khiến Hải Tông Minh lú lẫn đầu óc, chỉ cần hắn có ý đồ giết chết Khương Vọng thì Tề Quốc nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tiền đề duy nhất chính là... Tê Quốc phải biết được chuyện này. Mà điều này, căn bản không cần ta làm cái gì..."
Bà ta quay đầu nhìn nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, cho nên cũng không nhìn thấy được sắc trời ngoài cửa sổ.
Nhớ đến dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Trúc Bích Quỳnh, cuối cùng bà ta vẫn thở dài.
"Tố Dao, nếu con còn sống, bà bà sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.
"Không, bà bà cũng không làm cái gì. Nếu Bích Quỳnh hơi thông mỉnh một chút, chuyện này vẫn còn khả năng cứu vấn."
"Đúng vậy, ta biết nó rất đơn thuần. Ta thừa nhận ta biết nó sẽ lựa chọn thế nào."
"Nếu Hải Tông Minh xảy ra chuyện, bà bà sẽ cách vị trí kia càng gần một bước, con thấu hiểu lòng người như vậy thì hẳn có thể lý giải đúng không?"
"Hồ Thiếu Mạnh biến con thành dáng vẻ cực đoan người ghét quỷ hờn như vậy, hắn và sư phụ hắn cùng chôn cùng với con cũng rất thích hợp."
"Tố Dao à, con không còn nữa, tâm huyết ta dồn lên người của con cũng tan thành mây khói. Con không nên trách ta."
Lẩm bẩm xong, rốt cuộc bà ta cũng bình tĩnh lại, đạt được an bình trong nội tâm, vì thế lẳng lặng mà ngồi xuống.
Bà ta an vị trên cái ghế mà trước kia Trúc Bích Quỳnh hay ngồi.
"Tuyệt đối không thể ngồi nhìn Khương Vọng gặp nạn" Đây là ý niệm rõ ràng nhất trong lòng Trúc Bích Quỳnh.
Nếu vì nàng mà làm Khương Vọng xảy ra bất trắc gì, cả đời nàng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Nhưng lấy thực lực của nàng, muốn lay động thực quyền của trưởng lão Hải Tông Minh Điếu Hải Lâu thì hoàn toàn không có khả năng.
"Phải làm thế nào đây?"
Trúc Bích Quỳnh mù mịt không biết làm sao mà đi ra ngoài, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nên làm như thế nào.
Cho tới nay, nàng làm cái gì cũng là dựa vào tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ đã không còn nữa.
Đã vô số lần nàng ý thức được, tỷ tỷ không còn nữa. Lần nào sinh hoạt cũng "Nhắc nhở", cũng làm nàng cảm thấy thật gian nan.
Lúc còn ở trấn Thanh Dương, nàng lại tương đối nhẹ nhàng hơn.
Bất kể là Tiểu Tiểu hay là Hướng Tiền, họ cũng không làm nàng cảm thấy áp lực.
Trúc Bích Quỳnh lắc đầu, ném đi tạp niệm sinh ra vì bất lực với tình thế trước mắt.
Trong chuyện này, người duy nhất mà nàng có thể dựa vào chính là Bích Châu Bà Bà, nhưng Bích Châu Bà Bà đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ không nhúng tay vào.
Nên làm thế nào đây?
Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến lời nói của Bích Châu Bà Bà, "Người của Tề Quốc sẽ không cho phép Hải Tông Minh tổn thương hắn"
Chỉ cần để Khương Vọng nhận ra được sát ý của Hải Tông Minh, chỉ cần cường giả của Tề Quốc ý thức được rồi chuẩn bị trước, cho dù Hải Tông Minh có mạnh đến đâu thì cũng tuyệt đối không thể xúc phạm tới Khương Vọng đúng không? Chung quy thì đó cũng là Tề Quốc, là bá chủ Đông vực...
Cho nên chuyện quan trọng nhất hiện tại là thông báo cho Khương Vọng, cho hắn biết Hải Tông Minh nổi lên sát tâm với hắn, để có phòng bị. sớm Nhưng hiện tại lại thiếu mất thủ đoạn có thể kịp thời liên hệ với Khương Vọng, chỉ sợ tự mình chạy tới Tề Quốc thì không kịp, viết thư càng không an toàn, nếu bị Hải Tông Minh chặn được, chỉ sợ biến khéo thành vụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trúc Bích Quỳnh nghĩ tới người bằng hữu hiện tại đang ở đảo Huyền Nguyệt của Khương Vọng kia.
Trúc Bích Quỳnh vội vàng mà đuổi tới Chỉ Vân Trà Xá, nàng quen thuộc mỗi một gốc cây ngọn cỏ của đảo Huyền Nguyệt, ở gần chỗ mà bọn Hứa Tượng Càn, Chiếu Vô Nhan nói chuyện trước đó, cũng chỉ có trà xá này có thể được gọi là "Lịch sự tao nhã".
Cũng may lúc chạy tới trà xá, đám người Hứa Tượng Càn còn chưa rời đi.
Cũng không biết hắn ta dùng thủ đoạn gì, Tử Thư cô nương lúc nãy nhìn hắn ta cực không vừa mắt mà giờ đã nói chuyện với nhau rất vui, thỉnh thoảng bị trêu đến bật cười. Nhưng thật ra vị Chiếu Vô Nhan kia vẫn bình bình thản thản, vẫn duy trì khoảng cách tương đối.
"Cũng may ngươi chưa đi mất!" Trúc Bích Quỳnh có chút kích động mà tiến lên.
"Hả... Xin hỏi cô nương là?"
Biểu hiện của Hứa Tượng Càn thật là ôn tồn lễ độ. Ô trước mặt người xa lạ, hắn ta sẽ không thiếu thốn phong độ.
Trúc Bích Quỳnh nhìn nhìn chung quanh, hiển nhiên hoàn cảnh trong trà xá này cũng không tiện nói chuyện, cho nên nàng kéo Hứa Tượng Càn đi ra ngoài: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Hứa Tượng Càn vung tay tránh khỏi nàng, lui về phía sau một bước, dùng khóe mắt chú ý vẻ mặt của Chiếu Vô Nhan, miệng thì nói: "Cô nương, thỉnh tự trọng, Hứa mỗ không phải người tùy tiện."
Trúc Bích Quỳnh ngẩn người: "Ta cũng không phải!
Nàng lập tức khó thở: "Ta có việc tìm ngươi! Chúng ta đi ra ngoài nói, rất rất gấp!"
Hứa Tượng Càn vẫn không nhanh không chậm mà nói: "Có việc thì cứ nói ở chỗ này. Từ trước đến nay Hứa mỗ làm việc quang minh lỗi lạc, không có gì không dám nói với người khác!"
Trúc Bích Quỳnh đang muốn mở miệng thì bỗng ý thức được chuyện này cần bảo mật. Cố tình cái tên trán cao này lại không nhạy bén gì cả, nàng buồn bực trừng hắn ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Tượng Càn cũng không để ý tới, trực tiếp ngồi trở lại trước bàn trà, lắc đầu bật cười: "Phật môn nói thân thể là thân xác thối tha mà thôi, không phải không có đạo lý. Quá phiền phức, luôn khiến ta gặp phải những chuyện buồn rầu... Ai!"
Hắn ta thở dài một tiếng: "Nhưng mà, nữ tử quần đảo gần biển cũng quá nhiệt tình mãnh liệt"
Tâm mắt của Chiếu Vô Nhan rộng lớn hơn chút, nghe vậy chỉ nói: "Coi thân thể là thân xác thối tha, chỉ là một mạch trong đó.
Thật ra chủ lưu của Phật môn coi thân thể là thuyền con khổ hải"
"Sư tỷ có kiến thức quá rộng rãi!"
Đúng lúc này, trong tai hắn ta truyền đến tiếng nói của Trúc Bích Quỳnh: "Khương Vọng gặp nguy hiểm!"
Hứa Tượng Càn vừa mới khen một câu, lời nịnh nọt gì còn chưa kịp nói ra thì đã lập tức đứng bật dậy, không kịp nói lấy một lời thì biến mất khỏi trà xá.
Tử Thư ngẩn người: "Hắn làm gì..."
Chiếu Vô Nhan lại cười, tự vẫy tay bảo tiểu nhị tới tính tiền: "Đại khái là nữ tử quần đảo gần biển thật sự quá nhiệt tình"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad