Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2990 - Lười nắm hình quyền (3)



Chương 2990 - Lười nắm hình quyền (3)




Chương 2990: Lười nắm hình quyền (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bởi vì Tề thiên tử nói gìn giữ đất đai vô tội nên bọn họ cũng đều được đặc xá.
Khương Vọng chậm rãi đi qua bên cạnh.
Tay cầm bút của Xúc Ngọc Long cứng đờ trong nháy mắt, trái tim suýt ngừng đập.
Trọng Huyền Béo đã từng bày ra dáng vẻ đằng đằng sát khí với tên này, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc cũng chưa từng tìm hắn ta gây phiền phức. Thời gian chiến tranh cùng sau chiến tranh dù sao cũng có khác biệt.
Khương Vọng cũng chỉ là cố ý đi qua người tiểu tử này thêm mấy lần, xem như sự trả thù nho nhỏ dành cho hắn ta.
Thúc phụ Xúc Thuyết của Xúc Ngọc Long tuyệt đối là một nhân tài, khiến cho Trọng Huyền Thắng cũng phải khen không dứt miệng.
Nhưng Xúc thị là danh môn của Hạ quốc cũ, trong chiến tranh Tề - Hạ, từ lão tổ Xúc Công Dị đến thiên kiêu trẻ tuổi Xúc Mẫn gần như cả tộc đã hy sinh đền nợ nước. Còn lại những người như thúc cháu Xúc Thuyết, Xúc Ngọc Long dù đã đầu hàng nhưng cũng khó chiếm được tín nhiệm từ Tề đình.
Có điều, hiện tại đã có thể tham dự quan khảo cuối cùng này cũng hẳn là đã thông qua được khảo nghiệm của phủ Tổng đốc Nam Hạ.
Khương Vọng đương nhiên sẽ không can thiệp.
Hắn dời ánh mắt, cố ý đi tìm Xúc Thuyết trước đó chỉ mới nhìn thấy qua một lần, xem như bù đắp cho tiếc nuối không được nhìn thấy ở Hô Dương Quan kia. Lần qua Hô Dương Quan đó, hắn cùng Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị đầy đủ thế nhưng đối phương lại chẳng hề cho bọn họ chút cơ hội nào.
Nhưng mà khi ánh mắt vừa di chuyển, lại bị một đạo ánh mắt mệt mỏi khác tiếp nhận.
Thế là Khương Vọng nhìn thấy ---
Một nữ tử biểu tình lạnh nhạt nhưng lại ăn mặc theo phong cách nam tử, dùng ngọc hoàn buộc tóc, trên thân là nho phục rộng rĩa. Một tay chấp bút, tư thế vô cùng đoan chính. Một tay xòe năm ngón tay, nhẹ nhàng rõ lên tờ giấy tuyên thành, ánh mắt lại nhìn thẳng vào hắn.
Trong ánh mắt có chút hiếu kỳ nhưng cực kì nhạt.
Có một tia xem kỹ cũng cực mỏng.
Ngũ quan của nàng ta thực ra rất đẹp nhưng không khiến người ta chú ý.
Đây là mâu thuẫn.
Một nữ tử rất đẹp sao có thể không khiến làm người khác chú ý?
Trừ phi nàng ta có sức mạnh có thể khiến người khác không chú ý.
Nhưng thời khắc này Khương Vọng không nghĩ tới những thứ này, hắn chỉ cảm thấy nữ tử này không có vấn đề gì.
Dù nói thế nào, thì trên trường thi quan khảo quyết định vận mệnh thế này mà dám dùng ánh mắng nghiền ngẫm để quan sát quan chủ khảo thì cũng phải có can đảm hơn người.
Khương Vọng khẽ gật đầu với nàng ta rồi dời ánh mắt đi.
Có Tổng đốc Nam Hạ, Quân đốc Nam Hạ cùng Võ An Hầu đích thân giám thị, bên trên trường thi quan khảo đương nhiên không thể tồn tại hành vi gian lận.
Khương Vọng cũng không quan tâm xem hai vị đại nhân vật trên đài cao kia trò chuyện như thế nào, cũng không ngồi xuống mà tự đi dò xét hết một lượt.
Mãi đến khi, keng! Keng!
Tiếng chuông kết thúc khảo thí vang lên.
"Thi xong! Để bút xuống!" Tiết Nhữ Thạch treo kiếm tại eo, cao giọng quát.
Ba trăm thí sinh đồng loạt buông bút lông xuống, đây cũng không phải là lúc nói đùa. Đã đến giờ còn dám cầm bút sẽ bị xử lý theo kỷ luật trường thi.
Tự có giáp sĩ tiến lên, niêm phong bài thi của họ rồi thu lại.
Toàn bộ quá trình đều ngay ngắn, trật tự, rõ ràng.
"Kế tiếp là thi võ." Khương Vọng tuần sát một vòng, chắp tay đứng ở trong lối đi nhỏ, nói với những thí sinh ở đây: "Chư vị cứ điều tức tại chỗ nửa canh giờ, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu."
Không ai lãng phí thời gian, tất cả đều nhắm mắt lại, cấp tốc điều chỉnh trạng thái của mình.
Biểu hiện lúc này sẽ quyết định về sau có thể đi được bao nhiêu bước, thận trọng cỡ nào cũng là không đủ.
Khương Vọng hững hờ nhìn chung quanh một chút, ánh mắt không biết sao lại dừng trên mặt nữ tử đã nhìn thấy lúc trước - có chút lạnh nhạt, như không biết nhân sinh có ý nghĩa gì.
Nữ nhân vừa lúc trợn tròn mắt, trong đôi mắt sạch sẽ phản chiếu bóng dáng hắn: "Hầu gia, ta tên là Triệu Tử."
Khương Vọng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhẹ gật đầu, tự giới thiệu: "Ta tên Khương Vọng."
Những thí sinh bên cạnh bật cười. Ai chẳng biết tên của Võ An Hầu?
"Muốn hỏi Hầu gia." Nữ nhân kỳ lạ này chỉ bình tĩnh nhìn hắn: "Cuộc thi lần này là công bằng sao?"
Khương Vọng cũng không tức giận vì bị mạo phạm, ôn hòa đáp lại: "Chư vị có mặt ở đây là vì đã trải qua các cuộc thi, từ thi thành khảo đến phủ khảo, cuối cùng là quan khảo hôm nay. Đề kỵ của bản Hầu đều đang ở đây, những đầu người bị cắt bỏ kia... cũng đang ở đây. Quan khảo lần này có công bằng không, ta nghĩ trong lòng mọi người đều có đáp án."
Nhưng nữ nhân kia lại có một loại bướng bỉnh kỳ quái: "Ta muốn nghe xem Hầu gia nghĩ thế nào."
Loại vấn đề này Khương Vọng vốn không cần trả lời, thái độ của nữ nhân cũng khá vô lễ, vào lúc những người khác điều tức cứ hỏi lung tung này nọ, nếu giờ mà đuổi nàng ta ra khỏi trường thi cũng chẳng có gì sai.
Nhưng Khương Vọng vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Ta nghĩ trên đời có lẽ không tồn tại công bằng tuyệt đối, nhưng đối với lần quan khảo này, ta đã cố gắng hết mức có thể của bản thân để cam đoan hai chữ "công bằng"."
"Bởi vì ta cất bước từ số 0 cho nên ta biết rất rõ cơ hội quan trọng như thế nào, ta hiểu công bằng có ý nghĩa ra sao."
Hắn đứng ở nơi đó, nói với Triệu Tử, cũng là nói với tất cả mọi người tham dự lần quan khảo này: "Thế giới này có lẽ là không công bằng, có vài thứ khác biệt vừa sinh ra đã toofnt ại. Ta cũng không phải nhân vật ghê gớm đến cỡ nào, không làm được việc mà hiền giả từ xưa đến giờ cũng không làm được."
Hắn thành thực nói ra suy nghĩ của mình: "Ta không thể cho các ngươi xuất thân công bằng, ta không thể cho các ngươi thiên phú công bằng, ta không thể cho các ngươi kỳ ngộ công bằng... Nhưng lần này, chí ít bên trong lần quan khảo do ta chủ trì này, ta sẽ cố hết sức mình, cho các ngươi một cơ hội công bằng."
"Ta nghĩ như vậy, cũng làm như vậy."
Khương Vọng nói.
Lời nói thực từ tận đáy lòng.
Trong khoảng thời gian này, hắn làm như thế nào mỗi một người có tâm đều thấy rõ.
Dùng sự hiển quý của công hầu, mỗi ngày trằn trọc di chuyển các nơi, giám thị mấy chục thành. Không quan tâm đến bối cảnh của người nào, quan hệ ra sao, đều dùng kiếm trảm trừ tệ nạn.
Vậy nên, hắn quả thực có thể thản nhiên nói ra những lời này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad