Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3677 - Thật lạnh



Chương 3677 - Thật lạnh




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không nói cũng không sao!” Dương Liễu cảnh giác kéo dài khoảng cách với hắn ta: “Ban nãy ta bảo bọn họ đi đã ám chỉ bọn họ đi mời viện binh, cường giả trong tông lập tức tới đây, ta khuyên ngươi đừng có chống cự vô ích!”
Lúc này âm mưu trong đầu y đã được phóng đại vô hạn. Nhân phẩm của Khương Vọng tuy không tệ, nhưng chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi một thân một mình hắn có thể từ hạng vô danh trở thành nhân vật đức cao trọng vọng ở một nước bá chủ, tâm cơ mưu lược tuyệt đối không đơn giản. Đặc biệt để lại một cao thủ như vậy tại Hoài đảo, nhất định là có toan tính. Hoài đảo có nhiều hải thú mất khống chế như vậy, rất có thể là do người Tề quốc ra tay!
Thậm chí… có khi nào là Bạch Ngọc Hà vờ mượn danh nghĩa giao hảo với Dương Liễu y, từ đó lén lún hành động, hoàn thành kế hoạch một cách thần không biết quỷ không hay?
Nếu đúng như vậy thì đúng là Dương Liễu y không biết nhìn người, có tội với tông môn!
Không bàn những quanh co khúc khuỷu, trăm mối ngổn ngang trong lòng Dương Liễu nữa.
Bạch Ngọc Hà nghe vậy thì tức giận, mắt trợn trừng, còn chưa kịp bộc phát thì một tu sĩ Thần Lâm đã bay tới, đè hắn ta lại!
Trưởng lão hộ tông của Điếu Hải Lâu – Đặng Văn!
Vị trưởng lão có xương gò má nhô lên này cũng đang trấn áp hỗn loạn trên Hoài đảo, lại khẩn cấp bứt ra để chạy đến đây, nhìn Dương Liễu nói: “Người này có vấn đề gì?”
“Hắn là môn khách của Khương Vọng!” Dương Liễu lớn giọng đáp, cực kỳ dõng dạc, như thể đây đã là toàn bộ chứng cứ phạm tội.
Nhưng Bạch Ngọc Hà không ngờ vậy mà Đặng Văn cũng công nhận! Vươn tay lấy ra xiềng xích trói ngược hai tay hắn ta lại!
“Dương Liễu, ta hỏi ngươi hai vấn đề!” Bạch Ngọc Hà phải tự cứu lầy mình, Điếu Hải Lâu này không có quy tắc gì cả, pháp chế không hoàn chỉnh, vô duyên vô cớ bắt người, không có một chút chứng cứ nào! Nếu không làm gì đó, hắn ta sợ cái đám đầu gấu Điếu Hái Lâu này sẽ tùy tiện tìm một luật lệ thời chiến nào đó chém chết mình.
Cho dù Hầu gia trở về báo thù thì cũng chỉ là vô nghĩa.
Dương Liễu ít nhiều gì cũng có một chút cảm tình, tuy hận cái tên Khương Võ An mưu mô kia, nhưng vẫn liếc mắt nhìn bạn rượu mấy ngày nay của mình: “Hỏi đi!”
Bạch Ngọc Hà bị đè xuống đất, tư thế chật vật, nhưng vẫn lớn tiếng chất vấn: “Thứ nhất! Nếu ta có mưu đồ thì vì sao lại phải nói rõ thân phận của ta cho ngươi biết? Thứ hai, nếu ta có toan tính, tiếp cận Dương Liễu ngươi thì được cái gì! Ngươi đã không quyền không thế lại không có tiền đồ!”
Dương Liễu giận tím mặt, đặc biệt là y phát hiện lời Bạch Ngọc Hà nói cũng khá có lý. Hận đến độ nghiến muốn nát răng: “Vậy ngươi giải thích đi, vì sao ngươi lại ở trên Hoài đảo? Đừng nói với ta là Khương Vọng bảo ngươi nghỉ ngơi, ở đây chơi mấy ngày!”
Bạch Ngọc Hà lại nghẹn họng.
Nghĩ mình đường đường là quý công tử Lang gia, kiêu tài Hoàng Hòa! Vậy mà lại bị cái tên mặt hoa da phấn không có não này liên tục làm cho á khẩu.
Bởi vì đúng là Khương Vọng cho hắn ta nghỉ phép đi chơi mấy ngày!
“Các ngươi nghe kỹ cho ta!” Lập tức giận dữ nói: “Dương Liễu! Và cả Trưởng lão Đặng Văn!”
Trước khi ra biển hắn ta đã làm đủ bài tập, nhận biết toàn bộ các nhân vật nắm giữ thực quyền tại Điếu Hải Lâu, cho nên có thể trực tiếp chỉ mặt gọi tên: “Ta chính là chiến hữu thân mật, đệ nhất môn khách của Võ An Hầu. Tính cách Võ An Hầu như thế nào các ngươi đều hiểu rõ, nếu hôm nay các ngươi dám làm ta bị thương, ngày sau Võ An Hầu tất sẽ dẫn theo đại quân nhấn chìm hòn đảo này!”
Không đợi Dương Liễu và Đặng Văn bộc phát cơn giận, Bạch Ngọc Hà lại nói thêm: “Mặt khác, tốt nhất là các ngươi phải tự hiểu đâu là việc cấp bách lúc này! Căn cứ theo điều tra của ta, đám hải thú này mất khống chế không phải vì bị ai động tay động chân, cũng không phải do cấm chế có vấn đề, bọn chúng chưa từng thực sự bị khống chế, hiện tại chỉ là giải phóng bản thân mà thôi! Nếu không tin, tìm mấy người có đầu óc, có mắt nhìn điều ra mấy con hải thú nhiều thêm vài lần! Đây đã không còn là chuyện của riêng Hoài đảo nữa, các ngươi phải suy nghĩ xem làm sao đối mặt với nguy cơ vùng gần biển!”
Đặng Văn dù sao cũng là Trưởng lão đại tông tay nắm thực quyền, không non nớt như Dương Liễu, lập tức đưa tay phong bế miệng lưỡi của Bạch Ngọc Hà, áp chế cảm xúc, tỉnh táo nói: “Tạm giam người này trước, không được đả thương. Lời của hắn không giống nói dối, ta tự mình đi kiểm tra vài con hải thú rồi lại tính.”
“Vâng vâng vâng!” Dương Liễu cũng bị phán đoán của Bạch Ngọc Hà dọa sợ, liên tục gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu: “Không được! Phù đảo!”
Vẻ mặt y tràn đầy hoảng sợ: “Nếu lời Bạch Ngọc Hà nói là đúng, vậy tất cả hải thú sẽ mất khống chế. Phù đảo có Thiên Địa Đại Ma Bàn do Thái Hư Phái xây dựng, có hàng vạn hải thú bị cầm tù ở đó!”
Trước kia Bạch Ngọc Hà đã từng nghe tới hòn đảo mới xây này của Phù đảo, biểu tu sĩ Thái Hư Phái đang phụ trách, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được biết tình hình cụ thế của Phù đảo, biết có mấy vạn con hải thú đang ở đó. Đặng Văn đã rời đi, nhưng trán hắn ta vẫn còn dán lên mặt đất, chỉ cảm thấy mặt đá trên Hoài đảo… thật lạnh.





Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad