Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3378. Không cho nói, không được nhúc nhích (2)



Chương 3378. Không cho nói, không được nhúc nhích (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lạch cạch! Lạch cạch!
Quả thực là đao quang khiến người ta kinh diễm!
Mấy trăm đoạn dây leo bị chém vỡ nát nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra từng tiếng vang rõ ràng. Cơ thể đã tàn phế vặn vẹo giống như vật sống đang giãy dụa, lại lóe ra màu máu.
Trong không khí dần dần nhiễm hơi lạnh, trên mặt đất là màu đỏ tươi dần tràn ngập. Màu đỏ dính trên lá rụng, khiến cho lá vàng hóa lá đỏ. Ở nơi sâu trong rừng có những tiếng vang sột soạt truyền ra, nhìn như có những âm ảnh đang đến gần, không khí kinh khủng dần dần ngưng tụ.
Mà Vũ Tín vừa lấy lại được tự do sắc mặt đã trắng bệch.
Chỉ trong chớp mắt vừa rồi, huyết dịch trong người hắn ta đã bị hút đi hơn nửa. Nếu Hùng Tam Tư chậm hơn một chút nữa thôi, nói không chừng hắn ta đã thành thây khô!
"Nhìn đi, một bước cũng không thể ngừng." Hùng Tam Tư thô giọng nói, dưới chân di chuyển một khoảng cách nhỏ, thăm dò sự ác ý của con đường rừng này.
Vũ Tín cũng hồi thần, há miệng thở hổn hển mấy hơi.
Lúc này, hắn ta không dám tiếp tục nghỉ ngơi nữa, đạo nguyên trong thể nội phun trào, đôi cánh màu bạc trắng giương rộng sau lưng... Ngân vũ giống như dao găm, chỉ xéo thiên khung, hắn ta đã bộc lộ yêu chinh của bản thân.
Yêu tộc và Nhân tộc khác nhau lớn nhất ở yêu chính. Nhưng không phải yêu quái nào cũng có yêu chinh ở những nơi dễ nhìn thấy, cũng không phải yêu quái nào cũng nguyện ý để lộ yêu chinh.
Nhưng việc phân biệt Yêu tộc và Nhân tộc trước nay không trở thành vấn đề khó xử lý. Bởi vì kẻ có yêu chinh sẽ có yêu khí, yêu khí cùng nhân khí vốn đã có khác biệt.
Yêu chinh là mũ miện của Yêu tộc, cũng là quyền trượng của Yêu tộc. Đó là pháp ấn trời sinh, cũng là nơi trình bày và phát huy thần thông.
Thông thường, tiềm lực của một Yêu tộc có thể thấy được khái quát từ yêu chinh.
Vì sao Vũ Tín lại có địa vị không tầm thường trong gia tộc, vì sao hắn ta lại được gọi là "Tiểu Vũ Trinh"? Là vì đôi cánh bạc tuyệt đẹp này rất giống với yêu chinh của vị Thần Tiêu Đại tổ trong truyền thuyết kia.
Ngân sí vừa mở ra, điện quang vòng quanh người, ánh sáng chói mắt giờ khắc này như thắp sáng cả con đường rừng nhỏ hẹp âm u.
"Nơi đây không nên ở lâu." Vũ Tín nhanh chóng lướt đi trong điện quang chói mắt này, ngữ khí nghiêm túc: "Hùng lão ca, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi."
Tiểu Vũ Trinh triển khai ngân sí, đi vào trong vùng đất Thần Tiêu, tựa như về tới quê quán nhà mình, tự tin bay lên, chậm rãi nói: "Trong rừng có tổng cộng sáu con đường, hẳn là độ khó đều giống như nhau. Dù là con đường nào thì nguy hiểm cũng có hạn. Hiện giờ, nguy hiểm đã tập trung ở nơi này, ắt hẳn phía trước sẽ an toàn hơn nhiều, chỉ cần chúng ta nhanh chóng xuyên qua... A! Hùng lão ca cứu ta!!!"
Ngay khoảng khắc Vũ Tín mang theo lôi điện xuyên qua kia, cây rừng hai bên bỗng nhiên lay động. Trong tiếng lá vang sàn sạt, những chiếc lá vàng dày đặc rơi xuống như đao.
Từ nơi sâu xa có một loại cảm xúc không cam lòng.
Có sinh linh không cam lòng chịu chết, cỏ cây mùa thu không cam lòng tàn lụi.
Thế là có một loại lực lượng kinh khủng phát sinh.
Tử vong là sự kinh khủng lớn nhất, sức mạnh chống lại tử vong là bản năng mãnh liệt nhất. Vùng đất Thần Tiêu cho ra đời loại sức mạnh này. Những phiến lá rụng khô héo vốn ở ngoài kìa kia, vậy mà lấp lánh mũi nhọn trắng bệch.
Lá mỏng đã thành thép bách luyện.
Khoảng khắc những chiếc lá như đao, xẹt qua quỹ tích kỳ dị, cắt vỡ không khí, mang theo tiếng rít mà tới, thì ở phía trước Vũ Tín là vô số phi đao ước tính lên đến ngàn, vạn. Chúng hiển hiện đủ loại tư thái, mang theo sát cơ.
Đường đường là Tiểu Vũ Trinh của thành Ma Vân, không lên tiếng thì thôi, một khi vừa lên tiếng bản thân liền xảy ra chuyện, không động thì thôi, một khi ngân sí khẽ động, thân đã hãm trong vòng vây phi đao!
Sự uy hiếp của tử vong đã cận thân. Vũ Tín vô cùng sợ hãi, điện quang vòng quanh người, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây ngân thương sáng loáng, nó bay múa tạo ra vô số điểm sáng, phòng ngự kín quanh thân. Thế nhưng, hắn ta chỉ có thể vừa chống trả vừa thối lui, bị phi diệp đao đánh cho từng bước rơi xuống mặt đất.
Cũng may Hùng Tam Tư đã đuổi tới, yêu khí cuồn cuộn dâng lên, ngăn ở trước người Vũ Tín, trở thành một bóng lưng vững chãi như thành đồng.
Giữa lớp áo bào đen đang bay múa, chuôi đao hẹp dài trong lòng bàn tay phát ra tiếng vang trang nghiêm.
Mỗi khi âm thanh vang lên, phi diệp đao bao phủ bốn phía sẽ bị quét sạch một mảng lớn.
Rõ ràng là tiếng đao kêu lại rít gào thành Phạn âm.
Khuất phục chư tà, khiến ác bất xâm.
Nó nói ——
"Sở! Trì! Vô! Minh! Năng! Trấn! Sơn! Hải!"
Nếu như Dương Dũ có mặt ở đây liền có thể phát hiện ra đây là mật ngữ chân ngôn của Cổ Nan Sơn, là mật ngữ chân ngôn bát cú đệ thất, là chân ngôn hàng phục ngoại đạo.
Cũng không biết Hùng Tam Tư học được ở nơi nào, lấy chân ngôn nhập đao, chém ra uy thế đáng sợ đến như vậy.
Sau khi tiếng đao vang lên tám lần, bốn phía xung quanh Vũ Tín đã trở nên trống không. "Nguy hiểm" đã bị trảm trừ, khả năng bị loạn đao phanh thây đã sớm bị biến mất.
Hắn ta vẫn chưa tỉnh hồn, nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy nơi nào cũng không an toàn, chỗ nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Con đường rách nát này dừng không được, đi nhanh cũng không được, đi chậm cũng từng bước rơi vào hố, còn phải lo lắng truyền thừa bị đội ngũ khác cướp mất.
Đường đường là Tiểu Vũ Trinh mà trong địa bàn của mình lại gặp phải khốn quẫn như thế?
Nhân tộc có câu nói gì nhỉ? Thiên tướng hàng lâm chức trách lớn. Cái gì mà trước khổ sau gì đó... Dù sao cũng nên khổ tận cam lai đi!
Vũ Tín chợt lóe linh cơ, vỗ cánh bay lên cao: "Hùng lão ca, chúng ta đi đường trên không này đi!"
Hùng Tam Tư cản không kịp, cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo. Hết chương 3378.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad