Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2364: Đêm Dài Không Cô Độc (2)

Giọng của Vương Trường Cát bình tĩnh đến thế.
Nhưng ngược lại lại khiến cho người ta cảm nhận được loại sợ hãi đó, cái loại cảm giác có thể ép người ta đến phát điên.
"Nó không hề có tâm tình gì, cũng không trao đổi với ta bất cứ thứ gì"
"Cho dù ta làm gì, cho dù ta có mắng nó hay công kích nó, nó cũng không hề có phản ứng gì?
"Ta không thể tiết lộ sự tồn tại của nó với bất kỳ ai. Chỉ cần ta vừa nảy lên ý tưởng đó, ta liền không thể mở miệng được"
"Cho dù không thể mở miệng thì cũng có thể truyền tin được, ta đã nghĩ rất lâu, nghĩ tới phương pháp có thể nhờ Tống gia gia giúp đỡ, ông ta là người nhà họ Vương ta cung phụng, là người mạnh nhất mà ta biết lúc này...
nhưng đến ngày thứ hai, ông ta chết rồi"
Vương Trường Cát chậm rãi nói: "Nói là thời điểm tu hành xảy ra chuyện không may"
Khương Vọng gần như có thể tưởng tượng ra loại tuyệt vọng đó.
Người phàm khi đối mặt với Thần thì thật sự không có chút sức lực nào.
Cho dù có giãy giụa, phản kháng như thế nào, thì cũng chỉ có thể nhìn bản thân từng bước tụt xuống vực sâu.
Làm gì đều là vô dụng.
Thậm chí càng giãy dụa, lại càng liên lụy tới nhiều người...
Một người thiếu niên mười hai tuổi, làm thế nào để chịu đựng sống qua những năm đó đây?
"Ta cũng đã thử tự sát rất nhiều lần, nhưng không thể chết được. Dùng đao, dùng độc dược, treo cổ... cặp mắt kia vĩnh viễn chỉ nhìn ta như thế. Rất nhiều lần ta tưởng ta đã chết, nhưng đến lúc tỉnh lại, tất cả đều không thay đổi gì?
Vương Trường Cát nói: "Ta ngày càng lớn lên, nhưng cặp mắt kia vĩnh viễn ở nơi đó nhìn ta. Từ đầu đến cuối đều giống như vào thời điểm năm ta mười hai tuổi vậy.
"Ta đã sợ hãi rất nhiều năm, suy nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều không có tác dụng. Sau đó ta nghĩ, cho dù kết cục có là gì, thì cũng mau tới đi. Ta đã hoàn toàn từ bỏ rồi"
"Nếu như là mạng sống của chính ta thì ta có thể nhận mệnh"
Ánh mắt của Vương Trường Cát hơi rũ xuống, nhìn xuống đôi bàn tay của mình: "Ta có thể nhận...
Y có thể đón nhận tất cả kết cục. Thứ duy nhất y không thể tiếp nhận, là việc Vương Trường Tường chết ở ngay trước mặt y. Khương Vọng bình ổn cảm xúc của chính mình, chậm rãi nói: "Hôm nay có thể gặp ngươi ở trong Sơn Hải Cảnh này, ta cảm thấy có lẽ đây là một loại duyên phận từ u minh. Ta không nói số mạng để cho chúng ta gặp nhau, ta cũng chưa bao giờ tin, sẽ có một ý chí cao cao tại thượng nào đó đối xử tử tế với cả ta và ngươi. Điều ta muốn nói là, chính vì cả hai chúng ta đều chưa từng từ bỏ, nên mới có thể đi được đến ngày hôm nay, đi được đến con đường này, có thể gặp mặt nhau ở chỗ này"
Đã rất lâu rồi Vương Trường Cát không hề có chút tâm tình nào.
Cho đến tận bây giờ, y cũng chưa từng kể chuyện quá khứ với bất kỳ ai.
Nhưng đúng như lời Khương Vọng đã nói—– "Có lẽ ngươi sẽ hiểu.
Chung quy cả đời của một con người, cũng đang đi tìm một sự đồng tình.
Mỗi một người đều cần được thấu hiểu, nhưng ai có thể chân chính được thấu hiểu đây?
Ai có thể trải qua những gì ta từng trải qua, cảm thụ những gì ta từng cảm thụ, đau khổ với những gì đã khiến ta đau khổ? Nhưng lúc đó, lúc y đang co rúc thân thể ở trong góc tối cũng đã từng gặp thoáng qua người thiếu niên Khương Vọng tóc bạc cõng muội muội chạy trốn trong vận mệnh đau khổ kia. Mỗi người đều lặn lội cả vạn dặm, lại một lần nữa gặp nhau ở bên trong Sơn Hải Cảnh này.
"Đáng lẽ lúc gặp nhau ở Ung quốc, ta phải nói chuyện với ngươi nhiều mấy câu. Vương Trường Cát nhẹ giọng nói.
"Bây giờ cũng không muộn, bởi vì con đường chúng ta phải đi còn rất xa. Khương Vọng nói: "Sau khi rời khỏi thành Phong Lâm thì sao? Ta nghĩ ngươi cũng phải trải qua rất nhiều thứ, mới đi tới được nơi này. Vương Trường Cát suy nghĩ sơ qua một chút, liền giải thích: "Mặc dù kế hoạch để Bạch Cốt Tà Thần giáng thế ở thành Phong Lâm thất bại, Bạch Cốt Chân Đan cũng bị quân thần Trang quốc cướp đi mất, nhưng dù sao thì Thần cũng nắm giữ cỗ Đạo Tử Chi Khu là ta này, thành công thoát thân chạy trốn.
Sau đó Thần lại bày bố kế hoạch ở bên ngoài ngàn dặm, luyện thành Bạch Cốt Thánh Khu trên chiến trường Tề Dương, muốn kích hoạt lại kế hoạch giáng thế... nhưng tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch của Trương Lâm Xuyên"
"Bạch Cốt Sứ Giả Trương Lâm Xuyên?" Khương Vọng hỏi.
"Bây giờ và Vô Sinh Giáo Tổ" Vương Trường Cát nói: "Dương quốc là địa phương giáng thế mà Trương Lâm Xuyên lựa chọn cho Bạch Cốt Tà Thần, hắn ta muốn mượn cường giả của Tề quốc, xóa bỏ ý chí của Bạch Cốt Tà Thần. Thực ra hắn ta đã sớm trừ khử tất cả tồn tại quy thuận Bạch Cốt Tà Thần trong Bạch Cốt Đạo, còn liên thủ với Lục Diễm và Bạch Liên, thừa lúc Bạch Cốt Thánh Chủ suy yếu, mưu đoạt Bạch Cốt Thánh Khu. Ta cũng thừa lúc đó để xuất thủ, đuổi ý chí của Bạch Cốt Tà Thần đi.
"Sau đó... Trương Lâm Xuyên chiếm cứ Bạch Cốt Thánh Khu, thần hồn của ta cũng rời thân thể, chiếm cứ thân thể hắn ta.nên ngươi mới thấy bộ dạng bây giờ của ta. Vương Trường Cát nói rất đơn giản, vài ba lời liền nói xong câu chuyện, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Nhưng Khương Vọng – người có nhận biết sâu sắc với Bạch Cốt Tà Thần, có thể cảm nhận được gợn sóng ở trong đó.
Thế mà đến tận hôm nay, hắn mới biết được có một đoạn chuyện kinh tâm động phách như vậy tồn tại!
Trương Lâm Xuyên từng nói, thường xuyên cảm thấy có một cây đao đâm ở sau lưng hắn, mỗi một thời khắc đều vô cùng khẩn cấp.
Hắn vẫn biết chí hướng của Trương Lâm Xuyên không hề nhỏ.
Nhưng cũng quả thực không tưởng tượng nổi, dã tâm của Trương Lâm Xuyên lại bành trướng đến như vậy, lấy thân mưu Thần, xa cầu một bước lên trời... mà hắn ta lại còn quả thật đã làm được!
Bên ngoài thì có Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Đổng A, có sức phản kháng của cả một thành Phong Lâm, thậm chí trên chiến trường Tề Dương còn có một Trọng Huyền Trử Lương.
Bên trong Bạch Cốt Đạo thì có tam đại trưởng lão, một vị thánh nữ, Thập Nhị Cốt Diện, hơn thế nữa, bên trong Bạch Cốt Thánh Khu, còn cất giấu ý chí của Vương Trường Cát.
Chẳng qua hắn ta chỉ là một sứ giả trong số rất nhiều những cao tầng của Bạch Cốt Đạo, tu vi và trình độ đều rất hạn chế.
Nhưng hắn lại có thể làm xong chuyện này, ở bên trong một thế cục phức tạp như thế, lấy được chỗ tốt nhất. Có thể mượn thế nhiều nơi, mưu đoạt Thánh Khu, tất cả mọi người đều là bàn đạp chân của hắn ta.
1432 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad