Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3738. Chương 3738

Chương 3738. Chương 3738



Chương 3738. Chương 3738




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Im lặng trong mưa, không tính là một chuyện đặc biệt.
Nam nhân khoác áo tơi, đội mũ rộng vành, đã im lặng quá nhiều năm. Ông ta mặc như thế, gióng như chính là vì để gặp lại trận mưa to này.
Ông ta một mình ngồi xếp bằng ở chỗ cao nhất của Thiên Nhai Đài, cũng tức là tuyến đầu, trước mặt là hải vực bị mưa to bao trùm, là Mê Giới to lớn, dưới chân là vách đá vạn trượng, là sóng lớn đập vách đá, sóng bể nát như rượu ngon.
Ông ta ngồi ở đây, bị mưa xối, bị sét quất, im lặng không một tiếng động.
Đây là hòn đảo ông ta bảo vệ trong những năm tháng dài đằng đẵng, đây là tông môn ông ta tự tay khai sáng. Trong miệng của rất nhiều người, có lẽ ông ta cũng có thể được xưng là “Vĩ đại” .
Hôm nay sấm chớp mưa bão tẩy rửa, hôm nay trời đẫm máu.
Hôm nay ông ta ngồi một mình.
Ông ta làm một khối hoá thạch mà không phải một người. Ông ta đã quen im miệng không nói lời nào, đã quen chờ đợi mà hóa thành tảng đá, thiếu niên đã có ba ngàn… Hơn ba ngàn?
Ông ta thử quên một vài chuyện, một bộ phận quả thực đã quên được, một bộ phận làm thế nào cũng không thể quên được, thậm chí càng ngày càng sâu sắc.
Cái gọi là “Sâu sắc”, chính là dùng một thanh đao nhỏ khoét tim, dùng sức khắc lên trái tim. Tim càng đập, lại càng đau lòng.
Trên toà đảo này có rượu ông ta thường uống nhất, tên của rượu này, là Thiên Nhai Khổ.
Thật ra Thiên Nhai không khổ, khổ chính là lòng người phiêu bạt.
Chưa đến Thiên Nhai Đài, nào biết Thiên Nhai khổ?
Ông ta đã thật lâu không ngồi ở đây, thật lâu không yên tĩnh tưởng niệm như thế.
Hồi ức là móc, câu lấy sợi dây hữu hình vô hình, kéo vết thương nhợt nhạt thành thật sâu.
Sấm sét tàn phá bừa bãi Hoài Đảo, không chút trói buộc tại tửu lâu, dân cư, hay là trọng địa tông môn nào.
Hết thảy phồn hoa đều thành cảnh ngày xưa, bây giờ đầy rẫy vết thương.
Ở trung tâm nhất hòn đảo khổng lồ này, là trụ sở tông môn của Điếu Hải Lâu.
Từ hai cây cột gỗ không nổi bật, lập thành cổng chào của tông môn vĩ đại này.
Trong mưa rào sét mãnh liệt, bọn chúng vẫn đen nhánh như cũ.
Nhưng hai câu đối khắc trên đó, lúc này lại càng thêm rõ ràng.
Trái nói: Gỡ câu thành nguyệt, treo bầu trời vạn cổ.
Phải nói: Sào gãy làm củi, mới chiếu đông đảo chúng sinh.
Một bộ câu đối này là thân bút của tổ sư khai phái - Điếu Long Khách, một mực đứng sững ở đây từ nhiều năm trước tới nay, nhìn chăm chú lên một thế hệ tiếp một thế hệ đệ tử Điếu Hải Lâu, nghênh đón khách các phương tới thăm.
Làm một đôi câu đối, nó hình như chưa từng có hoành phi.
Có thật nhiều người từng hỏi vấn đề này, cũng chưa từng có được đáp án.
Có thật nhiều người ý đồ viết hoành phi vì nó, nhưng dường như viết thế nào cũng không đủ thỏa đáng.
Nhưng vào lúc này, lúc Dương Liễu ráng chống đỡ vết thương, cùng Bạch Ngọc Hà bay qua trước bộ câu đối này, lòng y bỗng dưng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, giờ khắc này y cũng không biết vì sao, bỗng nhiên nghẹn ngào khóc lớn, nức nở trong cơn mưa to này.
Y nghĩ y nhìn thấy hoành phi của bộ câu đối thiên cổ này——
Lúc đó có một vầng minh nguyệt, từ từ dâng lên đúng chính giữa hai cây cột gỗ.
Hoành phi của bộ câu đối này là gì?
Là minh nguyệt tuyên cổ!
Xưa nay không cần ngôn ngữ, mặc cho thế nhân miêu tả, từ cổ nó đã chiếu sáng mỗi một đêm dài nên có nó!
Sấm sét không thể đánh nó, mưa rào không thể ngăn cản nó, bóng tối không thể che giấu nó.
Nó im lặng dâng cao trong huyết vũ.
Trong mắt Dương Liễu, trong mắt Bạch Ngọc Hà, trong mắt tất cả người sống sót trên Hoài Đảo, nó bò lên trời từng chút từng chút một, xé tan màn mưa, đánh vỡ mây đen.
Nó đương nhiên cũng ở trong mắt Điếu Long Khách.
Ngồi bên bờ vực này nhìn biển, trời và biển đều không rõ ràng. Cho đến khi có một vầng trăng sáng bắt nguồn từ phương xa, tựa như vọt lên từ đáy biển, sau đó càng bay càng cao, không thể ngăn cản.
Ánh trăng sáng trong chiếu sáng mặt biển, cũng thắp sáng núi cao.
Bởi vậy một hàng chữ khắc trên vách đá Thiên Nhai Đài kia được chiếu sáng rạng rỡ ——
Minh nguyệt mọc lên trên biển, nơi này nhìn hết chân trời trong tầm mắt.
Minh nguyệt trên biển, mọc lên vào lúc này.

Cho dù là cận hải, Mê Giới, hay biển cả.
Tất cả những nơi Hải tộc sinh sống và hoạt động, đều có biến hóa vĩ đại đang phát sinh.
Tất cả tồn tại có liên quan ở đây, dù cho có cố ý hay không, đều đang chứng kiến trận nhảy vọt này.
Với Cao Giai là “Nhìn thấy tức là đoạt được”, Với người khác là “Nhìn thấy tức là tán thành”.
Sức mạnh của Cao Giai đã không cần lại lắm lời, mà ông ta đang đi từ “Mạnh mẽ” hướng đến “Vĩ đại”!
Ùng ục ùng ục, ùng ục ùng ục…
Một con tiếp một con ác thú chiến tranh to lớn, bơi qua bên cạnh chiến thuyền càng lớn hơn.
Dù đã hoàn toàn hỏng rồi, hài cốt của nó vẫn như núi.
Chiến tranh bên ngoài Đông Hải Long cung đã kết thúc, quá nhiều quân đội Hải tộc phải đi đến nơi nên đi—— đi Sa Bà Long Vực chắc chắn là không kịp, cũng không cần thiết.
Khi sự nhảy vọt chỉnh thể hoàn thành, thực lực tổng hợp của Hải tộc sẽ được bành trướng, đạt được ưu thế về lực lượng ngắn hạn tại Mê Giới này, vì sao không thể trái lại, đi lật tung Thương Ngô cảnh, Thiên Tịnh quốc?
Bên cạnh thuyền chìm, ngàn cánh buồm lướt qua.
Dực Vương Thủy Ưng Địa Tạng ngồi xếp bằng trên trời cao, lẳng lặng cảm nhận sự biến hóa của Hải chủ bản tướng.
Lần này tộc đàn nhảy vọt, càng ở tầng dưới chót lại càng được lợi lớn. Nó là một loại thăng hoa trên bản chất sinh mệnh, có thể biểu hiện càng hoàn chỉnh hơn trên thân người mới sinh.
Nhưng đối với Chân Vương như ông ta, cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng. Ông ta làm một thành viên của Hải tộc, cũng có thể từ trong sự nhảy vọt bản chất sinh mệnh, nhìn thấy vết tích vĩ đại của bệ hạ Cao Giai. Hết chương 3738.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad