Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1558: Hy vọng mất bò rồi mới lo làm chuồng lúc này vẫn

Chương 1558: Hy vọng mất bò rồi mới lo làm chuồng lúc này vẫn
chưa muộn...
Diệp Thanh Vũ thật ra cũng không sợ người này, thần thông Vân Triện của nàng vô cùng diệu dụng, đấu tay đôi với ai cũng chẳng sợ. Hơn nữa, nếu không phải sợ gây ra động tĩnh quá lớn thì nàng có thể tiện tay ném ra mấy trăm người cơ quan!
Nhưng vấn đề chính là ở hai chữ "động tĩnh" này.
Nơi này là quân doanh của Cửu Giang Huyền Giáp, cũng là trọng địa của Trang quốc.
Nếu gây là động tĩnh quá lớn, thì đúng là không có biện pháp thu đọn...
"Ngươi cái người này sao lại không chịu nghe lời khuyên vậy?"
Diệp Thanh Vũ buồn bực nói: "Khương Vọng gánh vác nhiều như vậy, sống sót gian khổ như vậy, ngươi là huynh đệ của hắn, không thể gánh vác một chút hay sao! ?"
"Nói nhảm ít thôi!" Đỗ Dã Hổ vừa sải bước tiến về phía trước, cầm theo Tống Tang giản, hùng hổ nói: "Cái tên Khương Vọng không biết xấu hổ đó, vô ân phụ nghĩa, không cha không quân, bán nước cầu vinh! Từng kết bái huynh đệ với hắn chính là chuyện sỉ nhục lớn nhất đời này của ta! Nếu ngươi còn dám nhiều lời thêm một câu nữa, ta sẽ gọi đại quân dậy, vây giết ngươi!"
"Tốt, tốt lắm!" Diệp Thanh Vũ cũng thật sự nổi giận, lời nói không hề... băn khoăn gì nữa: "Bớt đi gánh nặng là ngươi, ta thay Khương Vọng cảm thấy ung dung! Ngươi cứ làm chó săn cho triều đình Trang quốc đi! Tương lai nếu có xung đột vũ trang, ngươi đừng có... chó mừng vẫy đuôi với hắn là được!"
Lời vừa nói xong, người cũng liền biến mất, biến mất khỏi quân trướng.
Đỗ Dã Hổ nhẹ nhàng phá đi pháp trận che giấu mà Diệp Thanh Vũ bày ra trước đó.
Giớ đêm bên ngoài quân trướng, thổi bay màn trướng.
Người kia đã đi xa...
Đỗ Dã Hổ thu hồi huyết khí sát khí, cúi người xuống, nhặt lá thư rơi trên mặt đất kia lên.
Một đêm này, đèn trong quân trướng của Đỗ tướng quân, sáng đến khi trời sáng.
Ninh Kiếm Khách thật sự là một đối thủ vô cùng tốt.
Về mặt kiếm thuật, đúng là có phong thái tông sư.
Hơn nữa khi nàng bỏ qua hóa giải kiếm thuật, từ bỏ chuyện tham dò kiếm thuật của đối phương mà chỉ chăm chú vào việc phân thắng bại thì thực lực kinh khủng đã đạt đến Nội Phủ đỉnh phong Thái Hư liền hoàn toàn hiển hiện trước mắt Khương Vọng.
Mấy ngày qua, hai người giao chiến mười lăm lần.
Khương Vọng thắng chín thua sáu.
Trong lúc chiến đấu, Khương vọng đã sử dụng toàn bộ thủ đoạn ngoại trừ Lạc Lối, có lẽ Ninh Kiếm Khách cũng không giữ lại quá nhiều chiêu thức.
Danh hiệu mạnh nhất Nội Phủ, trong mấy ngày này cũng không ngừng đổi người, đúng là làm cho người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Nhưng cũng chỉ thay đổi giữa Độc Cô Vô Địch và Ninh Kiếm Khách mà thôi.
Chẳng qua đối với bản thân "Ninh Kiếm Khách" mà nói, càng chiến đấu thì nàng lại càng có thể cảm nhận được áp lực kinh khủng mà đối thủ này mang đến, nàng liên tục dùng đến tuyệt kiếm thuật địa chấn nhưng cơ hội thắng lại càng lúc càng xa vời.
Bản thân nàng trong lúc chiến đấu những ngày qua cũng đã tiến bộ rất nhanh, nhưng tốc độ tiến bộ của tay Độc Cô Vô Địch này lại càng kinh khủng hơn, đây là đối thủ đầu tiên khiến nàng cảm thấy kính sợ bởi kỹ năng chiến đấu tài tình...
Nhưng thật ra lực lượng của đôi bên trong chiến đấu lại gần như tương đương, mặc dù tốc độ tiến bộ của Khương Vọng trong những ngày qua mặc dù nhanh một chút, cũng không quá nhanh.
Sở dĩ khiến cho "Ninh Kiếm Khách" càng ngày càng cảm thấy áp lực, là bởi hắn luôn dốc toàn lực để chiến đấu, hoàn toàn bổ khuyết cho "Tri Kiến" trong chiến đấu tay đôi.
"Tri Kiến" có ý nghĩa như thế nào đối với Lạc Lối, không cần nói cũng biết.
Đối với việc nàng sẽ chiến đấu tiếp như thế nào, Khương Vọng càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, phán đoán cũng ngày một chuẩn xác. Do đó từng bước từng bước hủy đi cơ hội thắng của nàng.
Lại nói chuyện này thật ra rất giống tiễn thuật của Lý Long Xuyên. Thời gian càng lâu thì sơ hở của đối thủ lại càng hiện ra rõ ràng trong mắt hắn hơn, cuối cùng thường là một mũi tên định ra sinh tử. Cho nên kẻ địch của Thạch Môn Lý thị, từ trước đến nay đều tận lực tránh việc qua lại với người của Lý gia. Hoặc là trốn tránh, hoặc là vừa gặp liền quyết phân sinh tử.
Chẳng qua, mặc dù kết quả giống nhau. Nhưng việc biết sự lựa chọn của đối thủ và việc phát hiện sơ hở của đối thủ, không phải là cùng một chuyện.
Mặc dù Khương Vọng từ đầu đến cuối vẫn chưa sử dụng thần thông Lạc Lối, nhưng trong chiến đấu, không ngừng dùng tấn công khiến cho đối phương làm ra lựa chọn mà mình muốn, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là vận dùng Lạc Lối.
Chẳng qua loại chuyện dẫn dắt này là một loại khảo nghiệm đối với việc đấu trí, rất dễ bị phát hiện, cũng dễ bị kháng cự hơn.
Rốt cuộc thì vẫn không bằng sử dụng thần thông Lạc Lối.
Nếu như hiện tại hai người đang trong trận chiến sinh tử, Khương Vọng chỉ cần sử dụng thần thông Lạc Lối, nếu như đối phương không còn che giấu thủ đoạn tuyệt sát nào khác thì căn bản đã có thể phân thắng bại rồi. Chứ không phải như bây giờ, vẫn phải tiếp tục giằng co...
Chiến đấu xảy ra trong Tinh Hà, Khương Vọng nắm lấy cơ hội, dùng một đạo Bất Chu Phong, cắt đứt tay phải của Ninh Kiếm Khách, sau đó lùi về sau một bước, rất lễ phép nói: "Đa tạ."
Hoàn toàn không giống kẻ ngông cuồng nhếch mép nói: "Không phục thì đánh tiếp..." lúc trước nữa.
"Ninh Kiếm Khách" dùng tay trái tiếp được trường kiếm, hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đài luận kiếm.
"Hừm, đúng là không có phong độ" Khương Vọng lắc đầu cảm khái một câu, rồi cũng thôi.
Thắng bại giữa đôi bên dừng lại ở tỷ số mười thắng sáu thua.
Phong độ hay không phong độ, thật ra cũng không quan trọng.
Điều hắn yêu cầu là một người bồi luyện hợp cách, "Ninh Kiếm Khách" không thể nghi ngờ chính là một người hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, thái độ cho dù có kém chút thì cũng không sao... Đại nhân phải có đại lượng, người khiêm tốn không để tâm đến việc phải chịu nhục!
Từ đài luận kiếm trở về không gian phúc địa, Khương Vọng suy nghĩ một chút, thuận tay gửi một lời mời quyết đấu cho "Chân Vô Địch" và "Linh Nhạc".
Người trước đương nhiên là thấy mà làm như không thấy, nhưng Tả Quang Thù thì lại lập tức ứng chiến.
Đài luận kiếm lại lần nữa gào thét dựng lên, bay vào trong Tỉnh Hà.
Lại nói tiếp, trước đó vài ngày, sau khi Sở quốc quyết định người xuất chiến ở Nội Phủ cảnh xong, Khương Vọng vốn định tìm thời gian an ủi Tả Quang Thù một chút. Với thân phận là người từng trải nhiều kinh nghiệm, tiến hành chỉ điểm cho nhân sinh của tiểu thiếu niên.
Làm chuyện tốt không nề hà thôi.
Nhưng sau đó lại gặp được Ninh Kiếm Khách, luận bàn vô cùng sung sướng nên đã quên luôn chuyện này...
Hy vọng mất bò rồi mới lo làm chuồng lúc này vẫn chưa muộn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad