Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3685 - Dạ Du Thần



Chương 3685 - Dạ Du Thần




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu như Kỳ Tiếu thẳng thắn, nói thẳng muốn để Khương Vọng mang ba ngàn giáp sĩ, cùng Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh làm đủ tư thế công phạt, thân phó hiểm cảnh, đồng thời nói cho Khương Vọng hắn có Chân Quân hộ đạo, nhất định sẽ không chết, chỉ có bộ hạ của hắn chết.
Như vậy Khương Vọng sẽ đồng ý sao?
Đáp án là phủ định.
Khương Vọng không sợ hi sinh, lại sợ hi sinh người khác. Nhất là hi sinh những người tin tưởng hắn, chờ mong hắn.
Nếu như Khương Vọng một mình đến Sa Bà Long Vực, hoặc suất quân đánh nghi binh, vậy hắn có khả năng lừa gạt được Hải tộc hay không?
Đáp án dường như cũng là phủ định.
Đừng nói đến những Hoàng Chủ, Chân Vương kia, chỉ riêng Ngao Hoàng Chung và Kỳ Hiếu Khiêm, kẻ nào mà không có binh lược ở trên Khương Vọng? Đại quân lưu động, mưu cầu như thế nào, căn bản không giấu được ánh mắt của bọn họ.
Đổi thành là Trọng Huyền Thắng, ngược lại còn có mấy phần khả năng.
Nhưng với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, hắn ta cũng không có khả năng bị che giấu chẳng hay biết gì như vậy.
“Thạch Môn binh lược” có nói: Quốc gia có hơn vạn phu, binh trăm vạn không thể coi là số lượng, có khi chỉ là con số.
Ý nói là hành quân đánh trận, không thể đối đãi binh lính trong tay như con số lạnh như băng. Nhưng một số thời khắc cũng chỉ có thể cân nhắc tăng giảm, mà xem như con số.
Đây chính là cái gọi là binh gia vô tình.
Trong cờ tướng có hai quân cờ, một là “Pháo”, một là “Tốt” Thường bị vứt bỏ nhất.
Kỳ Tiếu lấy Mê Giới làm ván cờ, hạ cờ ngang dọc, toan tính quá lớn, cũng không thèm để ý tổn thất một góc.
Phong cách đánh trận của bà ta cũng thường là đưa cả địch lẫn ta vào cảnh ngộ nguy hiểm, cướp đoạt thắng lợi trên mũi đao.
Lại đâu chỉ có Kỳ Tiếu như vậy?
Đến cả thủ lĩnh Đả Canh Nhân mà Khương Vọng không hề hay biết kia, vẫn luôn một mực đi theo bên cạnh bảo vệ hắn, quán triệt ý chí của Tề Thiên Tử, bảo vệ sự an toàn của hắn, và chỉ bảo vệ sự an toàn của hắn. Hộ vệ bên cạnh Khương Vọng, chiến sĩ dưới trướng Khương Vọng, một lứa tiếp một lứa chết đi, vị Đả Canh Nhân này không phải cũng không nhúc nhích tí nào sao?
Không phải nói lão không thèm để ý binh lính Tề quốc cỡ nào, gác đêm vì Tề quốc nhiều năm như vậy, sinh tử của một con kiến trong lãnh thổ Tề quốc đều là chuyện thuộc bổn phận của lão. Thế nhưng chuyến này, bảo vệ Khương Vọng là việc trước nhất, trong Sa Bà Long Vực, đây không phải một chuyện đơn giản. Một ý nghĩ của Hoàng Chủ là có thể giết người ngay tức khắc, lão không dám phân tâm chút nào.
Nhưng đối với Khương Vọng.
Đối với Khương Vọng, đó là từng người sớm chiều ở chung, từng cái tên rõ ràng cụ thể.
Trong đó có vài thân vệ, Khương Vọng thậm chí từng gặp người nhà của bọn họ. Thê tử hắn, con cái hắn, phụ mẫu gã, để trụ cột trong nhà theo quân.
Làm sao có thể… Xem như con số?
Tu sĩ chết rồi có thể lại bồi dưỡng, cờ xí đổ rồi có thể lập lại, chiến sĩ chết rồi, có thể lại chiêu mộ.
Trăm tên Nội Phủ trên Điếu Long chu, kình tốt Dương Cốc dưới cờ chữ “Sơn”, hai trăm thân vệ, ba ngàn giáp sĩ dưới trướng Võ An Hầu… Không tính là gì cả.
Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh, Khương Vọng, bọn họ tĩnh mịch, tan nát cõi lòng, im lặng, có lẽ cũng chẳng là gì cả.
Giờ phút này, Đả Canh Nhân Đại Tề, Chúc Tuế xách đèn lồng đối đầu Trọng Hi, hai bên nhìn nhau chán ghét, đạo tắc kiềm chế lẫn nhau, không thể dễ dàng động.
Vị Điêu Nam Kiều vừa thấy đạp lửa trắng mà đi kia, giờ phút này lại dễ dàng xoáy trở về. Lão mở ra hai tay, tay áo bồng bềnh, một chưởng đánh về Phù Ngạn Thanh, một chưởng đánh về Khương Vọng.
Đại Nghiệt Phạm hỏa vàng óng giết ra từ trong Hỏa nguyên di động giữa thiên địa, nháy mắt đốt lửa quanh người cả hai. Ngọn lửa vàng óng hừng hực, phát nhiệt thành long hổ. Một bên giương nanh múa vuốt, càn quét kim hà. Một bên kim cương thiết cốt, lộ ra sát khí.
Linh tướng thần thông của lửa này, đã tới cảnh giới “Hóa pháp vạn hình, thần tính đủ cả”, hoàn toàn thăm dò đến bản chất của thần thông, nắm chắc chân lý của lửa.
Nhưng con rồng lửa vàng óng tới gần Khương Vọng kia, đã không tự chủ được mà rút lui, lui về phía ông lão mắt mù lẳng lặng đứng trước Khương Vọng kia. Hoặc nói càng chính xác hơn, là bay về phía đèn lồng giấy màu trắng kia, giống như chim hướng về phượng hoàng.
Mà con thiết hổ lửa vàng nhào về phía Phù Ngạn Thanh kia, lại bị một cái đèn lồng giấy màu trắng khác chụp xuống, giam vào trong đó!
Trước người Phù Ngạn Thanh, lại xuất hiện một lão nhân mắt mù cầm đèn lồng!
Hình dạng không khác Chúc Tuế chút nào, trang phục, đèn lồng, đều giống nhau. Duy chỉ có cảm giác sâu sắc mang đến cho người ta, kém xa Chúc Tuế đứng trước Khương Vọng.
Đương nhiên lão cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi so sánh, có thể nhìn ra một chút sai lệch.
Sự chênh lệch còn thể hiện ở cách ứng đối Đại Nghiệt Phạm hỏa.
Chúc Tuế bảo vệ Phù Ngạn Thanh, cần chủ động xuất kích, đối kháng chính diện với Đại Nghiệt Phạm hỏa.
Còn Chúc Tuế đứng trước Khương Vọng lại không nhúc nhích chút nào, chuyên chú giằng co cùng Đại Ngục Hoàng Chủ, chỉ chờ con rồng lửa vàng tự chui vào trong đèn lồng giấy màu trắng.
Không chỉ có như thế.
Bên kia. Kỳ Hiếu Khiêm ngóc đầu trở lại, cấp tốc tiếp quản quân đội, rất nhanh đã sắp giết được Trần Trị Đào đang trọng thương trong người, tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng lại có một Chúc Tuế hai mắt đều mù, còng lưng đi ra từ hư không, tay cầm đèn lồng giấy màu trắng, lửa trắng cuốn lên, đã xóa đi thế công ngập trời!
Trần Trị Đào thân ở trong vòng vây của đại quân. Nhưng nơi ánh nến chiếu đến, đã không thấy tai họa, không thấy nguy hiểm.
Toàn bộ chiến trường đâu chỉ có biến đổi này?
Ngao Hoàng Chung kia thân là danh tướng, cho dù ở trong thế cục Diễn Đạo giằng co, cũng không cam chịu ẩn núp. Nhưng còn chưa kịp động tác, y đã lại gặp một Chúc Tuế trước người. Rõ ràng động tác của ông lão còng lưng cũng không nhanh, lại mang đến khí tức chết chóc nồng đậm như thế. Đèn lồng giấy màu trắng nhẹ nhàng lung lay, y đã không thể không lui lại, lập tức điều hành quân đội, dùng binh sát hộ thân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad