Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3695 - Mọi thứ đều không đủ (tt)



Chương 3695 - Mọi thứ đều không đủ (tt)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nghe nhưng cũng không phải đang nghe.
Mãi đến thời khắc nào đó, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, thế là thấy Trúc Bích Quỳnh dắt theo một người, bước trên mây mà đến, đạo phục bồng bềnh tựa như được cắt may từ một góc màn trời của cận hải.
Phù Ngạn Thanh trầm mặc đã lâu như một đầm nước đọng, lúc này cũng toát ra mấy phần ngạc nhiên. Nữ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu này, sao vừa đi ra ngoài một chuyến, trở về đã Thần Lâm?
Trần Trị Đào kinh ngạc: "Sư muội ngươi..."
Trúc Bích Quỳnh chậm rãi đi tới, lạnh nhạt nói: "Học sinh của Hạo Nhiên Thư Viện, khó đối phó. Bất đắc dĩ phải nhảy lên một bước."
Kiều Hồng Nghi đang bị treo ngược trên hình đài, lúc này dùng sức quay đầu, muốn nhìn sư muội của mình muốn nhìn một chút nhưng phát hiện cả cơ thể mình đều không thể động đậy. Hắn ta cố sức dãy giụa, ngũ quan đều đang dùng sức, cố gắng muốn giấu đi dáng vẻ rơi nước mắt xấu xí của mình... nhưng cũng chỉ là phí công.
Khương Vọng nhìn nàng, chậm rãi nói: "Vất vả."
Trong giọng nói của hắn, cuối cùng cũng có một chút dao động. Điều này khiến cho cảm giác bị đè nén đến cực độ trên đài kia có chút khe hở, cho dù là Trần Trị Đào cũng không khỏi thở dài một hơi.
"Không cảm thấy vất vả." Trúc Bích Quỳnh nói.
Khương Vọng đưa mắt nhìn về phía người trong tay Trúc Bích Quỳnh.
"Vừa thành Thần Lâm, không khống chế tốt cường độ nên lỡ tay giết." Trúc Bích Quỳnh bình tĩnh giải thích, tiện tay ném cỗ thi thể này tới bên cạnh Kiều Hồng Nghi.
Hiện giờ bọn chúng đã được đoàn tụ.
Kiều Hồng Nghi nhìn chằm chằm vào thi thể trước mắt.
Từ thị giác bị treo ngược, đôi mắt vẫn đang trợn ngược kia của Giang Thúy Lâm giống như đang nhìn lại hắn ta.
Trong cổ họng hắn ta phát ra tiếng hít vào thở ra trầm đục, sau mấy lần như thế, giống như mới phản ứng được, thân thể bị treo đột nhiên kéo căng, trên trán nổi gân xanh: "Đồ kỹ nữ nhà ngươi! Kỹ nữ! Kỹ nữ! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Hắn ta giãy dụa kịch liệt như thế, khiến cho những xiềng xích đang treo ngược hắn ta lên cũng phải rung động.
Giữa hình đài cùng tướng đài, cách nhau biển người dày đặc.
Trúc Bích Quỳnh không để ý tới.
Kiều Hồng Nghi gần như sụp đổ, không ngừng chửi mắng, nhưng lại cô độc chẳng có âm thanh hồi đáp.
Khương Vọng bình tĩnh mời Trúc Bích Quỳnh ngồi xuống, sau đó để một quan tướng tuyên đọc tội trạng của Kiều Hồng Nghi.
Làm từng bước, thẩm vấn công khai, hành hình công khai, cho Hạo Nhiên Thư Viện câu trả lời đầy đủ. Mong cho những người còn sống của giới vực Đinh Mão này có thể lấy được an ủi, cũng mong cho đám người Khuông Huệ Bình đã chết kia có thể nhắm mắt.
Nhưng đúng vào lúc này, Khương Vọng đột nhiên khẽ đảo chưởng, từ trong lòng bàn tay nhảy ra một khối ngọc bài có hai màu trắng đen, khắc hai chữ "Thái Hư".
Là ngọc bài đại biểu cho thân phận Thái Hư sứ giả, có thể khống chế Thái Hư Vọng Lâu.
Ngay vừa rồi, có một nguồn sức mạnh từ thiên ngoại đến, "gõ cửa" mấy lần, liên tiếp câu thông với ngọc bài này.
Khương Vọng nghĩ thoáng qua, cũng không cự tuyệt.
Thế là, ở ngay trước mắt mọi người, mặt ngọc bài này bình tĩnh ngã xuống, mặt khắc hai chữ "Thái Hư" kia hướng xuống, mặt khắc tinh hà kia hướng lên trên.
Chỉ thấy tinh quang lăn tăn giống như nước chảy, ở giữa như ảo như thật, có một nam tử dáng vẻ còn khá trẻ xuất hiện, hắn ta mặc Âm Dương đạo bào, như ngọc thụ đón gió.
Hắn ta thi lễ với Khương Vọng đang ở trên đài từ xa: "Bần đạo Hư Trạch Minh, gặp qua Võ An Hầu. Cũng gặp qua Trần đạo hữu, Phù đạo hữu, Trúc đạo hữu."
Trần Trị Đào, Phù Ngạn Thanh, Trúc Bích Quỳnh đều đứng dậy đáp lễ.
Theo việc Thái Hư Huyễn Cảnh kịch liệt khuếch trương, Thái Hư Phái đã từ một tông môn ẩn thế ít người biết trở thành một thế lực mà từng đường phố, từng ngõ hẻm thường xuyên bàn luận.
Người buôn bán nhỏ cũng biết thế gian có Thái Hư.
Đối với Thái Hư hành tẩu như Hư Trạch Minh, dù là Điếu Hải Lâu hay là Dương Cốc cũng đều dành sự tôn trọng cho hắn ta.
Duy chỉ có Khương Vọng là vẫn ngồi yên không động.
Hắn trầm mặc nhìn Hư Trạch Minh, dùng ánh mắt chờ đợi lời giải thích.
"Trạch Minh... Trạch Minh huynh!" Kiều Hồng Nghi tìm về được một tia thanh tỉnh trong hoàn cảnh sụp đổ, đau đớn nức nở lên án: "Thúy Lâm... Thúy Lâm bị bọn họ giết! Chúng ta phấn đấu vì Nhân tộc, không ngại cực khổ, rốt cuộc là bị tội gì?"
Hư Trạch Minh còn chưa lên tiếng, Trúc Bích Quỳnh đã mở miệng nói: "Tự tiện giết trú tướng, ủ thành thú tai cho phù đảo, vứt bỏ đồng đội khiến cho họ bị tử thương thảm trọng... Những tội trạng vừa tuyên đọc này ngươi không nghe được vào tai hay sao?"
"Tất cả đều là vu oan giá họa!" Kiều Hồng Nghi điên cuồng kêu to: "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Ta cứu ngươi sao ngươi không nói? Ta thủ đảo sao ngươi không nói? Ngươi giết Thúy Lâm, ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt!"
"Kiều huynh, yên tĩnh chút!" Hư Trạch Minh vội trấn an: "Thị phi tự có công đạo, ta tin tưởng Võ An Hầu không phải là người thích lạm sát."
Kiều Hồng Nghi đối mặt với ánh mắt hư ảo của hắn ta, giống như nhận được sự ủng hộ cực lớn từ đó, liền cắn chặt răng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Khối Thái Hư ngọc bài kia lơ lửng ở giữa hình đài cùng tướng đài, huyễn ảnh của Hư Trạch Minh xuất hiện trên ngọc bài, bản thân nó vốn không có sức mạnh gì.
Giờ phút này, hắn ta nhìn về phía Khương Vọng, vô cùng ôn hòa lên tiếng: "Đầu tiên ta phải xin lỗi Hầu gia, bởi vì nhận được tín hiệu cầu cứu của Kiều huynh nhưng lại không có cách nào nhanh chóng chạy đến Mê Giới, mới mạo muội thông qua Thái Hư ngọc bài liên hệ ngài. Hi vọng Hầu gia đừng trách."
Khương Vọng thản nhiên lên tiếng: "Nói tiếp đi."
Hư Trạch Minh cũng không gàn bướng, tiếp tục nói: "Lời Hầu gia nói với Trúc cô nương ta cũng đã nghe được một chút. Liên quan đến sự kiện lần này, Kiều huynh cũng đã thông báo sơ lược cho ta. Ta nghĩ trong đó có hiểu lầm."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad