Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 881: Hải thượng kỷ sự

Chương 881: Hải thượng kỷ sự
Hải Tông Minh cố ý nhíu mày tỏ ra ân cần như trưởng bối của Trúc Bích Quỳnh: "Cô nương tốt ở quần đảo gần biển của ta, sao lại coi trọng người ngoài như vậy? Ngày khác ta sẽ giới thiệu vài thiếu niên tốt cho ngươi, đảm bảo không thua kém gì hắn!"
"Không phải như vậy." Trúc Bích Quỳnh thẹn đỏ mặt: "Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi"
"Ta không tin" Hải Tông Minh trừng mắt nói: "Tên hắn là gì?
Ta lại muốn nhìn xem hắn là nhân vật nào, mà có thể tốt hơn cả những thanh niên tuấn tú của quần đảo gần biển chúng ta?
Chẳng lẽ còn tốt hơn cả bọn Quý Thiếu Khanh, Từ Nguyên?
Ngươi không thể chỉ vì một cục phân chuột như Hồ Thiếu Mạnh mà mất lòng tin với nam nhi trên biển nha"
Quý Thiếu Khanh, Từ Nguyên đều là đệ tử Điếu Hải Lâu cùng thế hệ với Trúc Bích Quỳnh, là những nhân vật phong vân số một của thế hệ trẻ tuổi ở quần đảo gần biển.
"Trưởng lão ngài chớ nói đùa như vậy, thật khó xử" Trúc Bích Quỳnh đành nói: "Bằng hữu kia của ta tên là Khương Vọng, chúng ta thực sự chỉ là bằng hữu"
Phiền phức rồi. Hải Tông Minh nghĩ trong lòng.
Điếu Hải Lâu sao có thể không quan tâm tình hình của Tề Quốc chứ?
Mà khoảng thời gian này, nếu nói chuyện gì nổi danh nhất Tê Quốc, thì đơn giản chính là chuyện Khương Vọng vượt qua mộ tiểu cảnh giới, nhẹ nhàng giành được chiến thắng trước thiên kiêu Lôi thị Lôi Chiêm Cân.
Tên thiên kiêu Đại Tề này, dù Hải Tông Minh lão là trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, quyền cao chức trọng cũng không phải nói động là động được.
Nếu lão ra tay bừa bãi với Khương Vọng ở Tề cảnh, thì chẳng khác nào chôn bộ xương già của mình tại Tề Quốc.
Không có người nào sẽ bỏ qua cho lão!
Hơn nữa, với quan hệ căng thẳng của Điếu Hải Lâu và Tề Quốc thời gian gần đây, là trưởng lão của Điếu Hải Lâu, việc lão tiến vào Tề Quốc cũng là một việc khó...
Chuyện này cần tình toán lâu dài.
Hải Tông Minh có chút chán nản nói: "Là thiên kiêu danh tiếng của Tề Quốc à, cũng không thua đám người Quý Thiếu Khanh, khó trách câu cả hồn của ngươi đi rồi."
"Hải trưởng lão..." Da mặt của Trúc Bích Quỳnh mỏng, thật sự không chịu được loại trêu chọc này.
"Được được được, không nói nữa không nói nữa." Hải Tông Minh tỏ vẻ tử tế, Lão cười ha ha nói: "Nếu ngươi đã khăng khăng chối bỏ, vậy thì đành bỏ đi vậy. Nhưng dù ra sao, chuyện của Hồ Thiếu Mạnh cũng là lão phu có lỗi với tỷ muội các ngươi, Tố Dao không còn nữa, sau này nếu như ngươi gặp khó khăn gì, có thể tới tìm lão phu bất cứ lúc nào. Trên quần đảo gần biển một mẫu ba phân đất này, Hải mỗ ta vẫn có tiếng nói"
"Ta biết rồi..." Trúc Bích Quỳnh thật thật gật đầu, đưa mắt nhìn theo thân hình cao lớn của Hải Tông Minh đã đi xa.
Hải trưởng lão cũng đâu có hung dữ như lời đồn, ít nhất cũng có thể phân biệt phải trái, không một mực lấp liếm sai sót. Nàng ta âm thầm nghĩ.
Vẫn còn đang muốn dạo phố thêm một chút, thì một nam tử Nho phục trán cao vội vã chạy qua người nàng ta.
Miệng hô to: "Sư tỷ, sư tỷ, đợi ta!"
Cả hòn đảo Huyền Nguyệt này đều thuộc về Điếu Hải Lâu nên đương nhiêu phần lớn cư dân đều sinh sống ở những hòn đảo bình thường.
Nếu ví Điếu Hải Lâu với một quốc gia, thì những người dân đảo này chính là người dân trong nước của Hải Lâu.
Nơi mà Trúc Bích Quỳnh đang ở lúc này đã là nơi tụ tập của những người tu hành siêu phàm, nên đương nhiên là không được phi hành.
Vậy nên tuy nam tử trán cao này rõ ràng là tu sĩ siêu phàm, cũng chỉ có thể chạy bằng chân trên mặt đất.
Tiếng gọi của hắn ta rất vang dội, rất mãnh liệt, giống như một con lợn con gào khóc đòi ăn, khiến không ít người qua đường chú ý.
Trúc Bích Quỳnh cũng không ngoại lệ, nàng ta thuận theo âm thanh nhìn sang, muốn biết xem sư tỷ trong tiếng kêu là ai, có diện mạo như thế nào.
Bên kia đầu phố có một bóng lưng yếu điệu. Mái tóc rủ xuống như thác nước, che đi nắm eo uyển chuyển kia, đuôi tóc nhẹ nhàng tựa vào cái mông tròn trịa vểnh cao.
Đây quả thực là một bóng lưng làm rung động lòng người.
Nhìn bóng lưng này, mọi người lập tức hiểu được sự thiết tha trong tiếng gọi của nam tử trán cao kia.
Trong ánh mắt chăm chú của gần như tất cả mọi người, nữ tử đó xoay người lại.
Một tiếng thở dài.
Trúc Bích Quỳnh nghe thấy chính mình thở dài một tiếng.
Mặc dù nàng ta là nữ nhi gia, nhưng lúc này cũng không khỏi tiếc nuối.
Thật sự là khuôn mặt của nữ nhân này có chút quá phổ thông, nhưng cũng không thể nói là xấu xí, nhưng ngũ quan bình thường, không có gì đặc sắc. Thực sự là... Thực sự là có chút không xứng với dáng người của nàng ta.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt mất mát của những người khác trên phố là biết không chỉ có mình nàng ta tiếc nuối.
Vẻ mặt của nữ tử kia có chút bực mình, nhìn nam tử trán cao đuổi theo nói: "Hứa Tượng Càn, xin ngươi đừng đi theo ta nữa."
Hứa Tượng Càn không hề cảm thấy mất mát vì bị từ chối, mặt cười xán lạn: "Đường rộng thênh thang, sư tỷ, sao ta lại đi theo tỷ chứ?"
Người này thật vô lại. Trúc Bích Quỳnh nghĩ.
Chỉ nghe nữ tử kia tức giận nói: "Đã là đường rộng thênh thang, ngươi còn gọi ta làm gì?"
"Ta vừa gọi tỷ liền dừng lại" Mặt Hứa Tượng Càn lộ ra cảm động:
"Quả nhiên trong lòng sư tỷ có ta."
"Nếu ngươi cứ tiếp tục nói những lời không biết trên dưới như thế, ta sẽ xé nát miệng ngươi." Sắc mặt nữ tử kia trầm lại: "Chiếu Vô Nhan ta nói được làm được"
Hứa Tượng Càn bày ra vẻ mặt tổn thương, âm thanh cũng thấp xuống: "Cùng là đệ tử thư viện, sao sư tỷ lại xa lánh ta như thế?"
(1?
Chiếu Vô Nhan im lặng một hồi: "Ta nhớ ngươi với ta không cùng thư viện"
"Thư viện trong thiên hạ vốn là một nhà, đệ tử Nho môn ta như anh em một nhà, nào có phân ta ngươi?" Hứa Tượng Càn sửa lại lời nói: "Sư tỷ, mọi người có duyên phận như vậy, quan hệ sư môn lại thân thiết như vậy, sao tỷ có thể cự tuyệt ta cách xa ngàn dặm thế chứ?"
"Thư viện Long Môn và thư viện Thanh Nhai cứ ở gần nhau là lại ầm ĩ một trận, ta thật sự không biết quan hệ của sư môn chúng ta thân thiết ở chỗ nào.
Ta lại càng không biết mọi người có duyên phận gì! Ta vừa mới nói muốn ra ngoài tới biển đi bộ cho khuây khỏa, ngươi lại đã theo tới quần đảo gần biển rồi!"
"Cãi nhau thì mới chứng tỏ được quan hệ thân thiết mà!" Hứa Tượng Càn ra vẻ đầy lý lẽ: "Tỷ xem các ngươi có bao giờ cãi nhau với thư viện Cần Khổ không? Không cãi nổi đúng không? Người ta coi thường các ngươi, các ngươi cũng coi thường người ta, hai bên coi thường nhau, có gì để mà ầm ĩ chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad