Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2885 - Ách Nhĩ Đức Di (3)



Chương 2885 - Ách Nhĩ Đức Di (3)




Chương 2885: Ách Nhĩ Đức Di (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Câu hỏi của Khương Vọng không hề phổ thông, và câu trả lời của Vũ Văn Đạc còn càng không tầm thường.
Khương hầu gia “giỏi đọc sách”, đã ghi nhớ và đọc thuộc lòng sáu tập Mục Lược trước khi xuất phát. Hắn đã không còn mù tịt về lịch sử và văn hóa của Mục quốc nữa rồi. Thậm chí, kết hợp với kinh nghiệm hai lần đi qua thảo nguyên, hắn đã có một số cách nhìn và phán đoán của chính mình về mọi việc diễn ra trên đất nước này.
Từ trước đến nay, thảo nguyên luôn có hai phần quan trọng nhất. Một là núi Khung Lư, nơi có Thương Đồ Thần điện. Hai là Chí Cao Vương Đình, nơi mà vương trướng của hoàng đế được đặt ở đó.
Ban đầu, Chí Cao Vương Đình nằm ở dưới chân núi Khung Lư, và sau đó thường niên di dời, có truyền thống tuần hành tứ cảnh. Trong những năm gần đây, đã dừng lại bên cạnh Thiên Kính, mơ hồ có đông tây lưỡng cực chi thế.
Những thay đổi về vương quyền và thần quyền được phản ánh cụ thể trong lịch sử như thế nào, bây giờ không đi vào chi tiết.
Chỉ nói về chuyến đi lần này, Thần Miện Bố Cáo Đại Tế Ti là người đại diện cho thần ý, là chấp chưởng giả của Thương Đồ Thần Điện, theo ý nghĩa thần quyền mà nói, là một tồn tại chỉ dưới Thương Đồ Thần.
Nghi lễ kế nhiệm Thần Miện Bố Cáo Đại Tế Ti, đáng lẽ ra nên được cử hành ở núi Khung Lư mới đúng.
Tại sao lần này lại được cử hành ở Chí Cao Vương Đình?
Nhưng ý tứ của Vũ Văn Đạc rất rõ ràng, không có chút do dự hay mơ hồ nào.
Rất rõ ràng. Trong những khoảnh khắc mà người ngoài không hề hay biết, có những biến đổi nào đó đã diễn ra trên thảo nguyên này.
Không hiểu sao, Khương Vọng lại nghĩ đến thiếu nữ mục dân mà hắn gặp trên thảo nguyên... Vị thiếu nữ khi đó, còn “tranh luận” cùng hắn. Tất nhiên, hai người bọn họ bên tám lạng người nửa cân, đều không phải là những người có học thức cao. Nhưng tình hình của Mục quốc trong thời đại này, từ đó có thể được nhìn thấy một hai — mọi hộ gia đình trên thảo nguyên, đều có sách để đọc.
Bây giờ hắn lại nhớ lại lời của Tề Thiên Tử trước khi khởi hành, sau đó ngắm nhìn thảo nguyên rộng lớn này, trong lòng lại càng cảm thấy khác thường —— còn tưởng rằng tối hôm qua gió xuân thổi tới, biến nó thành một vùng biển màu ngọc bích!
Thân phận của Vũ Văn Đạc còn đặt ở đó, không thể nói nhiều hơn. Vì vậy, vấn đề này nói tới đây, thì không cần tiếp tục thảo luận về nó nữa. Nếu nói một người mới chân ướt chân ráo tới thảo nguyê, lại biết được những thông tin tình báo quan trọng nhất, thì quá không thực tế.
Đến lúc này, Khương Vọng tự cảm thấy đã xử lý công vụ xong xuôi rồi, dã rất xứng đáng với tư cách là một sứ thần rồi. Vì vậy, hắn trực tiếp hỏi: “Nhữ Thành hiện tại ở nơi nào?”
Hắn kỳ thực muốn hỏi, vì sao y không tự mình đi nghênh đón tam ca của mình?
Hai lần đi qua thảo nguyên, lần nào hắn cũng muốn hội tụ với Triệu Nhữ Thành, nhưng Triệu Nhữ Thành đều ở trên chiến trường, không thể gặp mặt được, trong lọng quả thực vô cùng tưởng niệm y.
Từ lần cáo biệt ở Quan Hà Đài kia, đã gần hai năm rồi. Chiến tranh rốt cục cũng đã kết thúc, bản thân một mình đi làm nhiệm vụ, hắn đã phí nhiều công sức để gặp mặt riêng y đến vậy, mà tên tiểu tử này còn bận rộn như vậy sao?
Vũ Văn Đạc vô cùng kiêu ngạo nói: “Nhữ Văn Thành đang tu hành ở Ách Nhĩ Đức Di! Bệ hạ đã đặc biệt cho phép, có thời hạn tám tháng, vẫn còn hai tháng nữa!”
Khương Vọng sửng sốt trong giây lát.
“Ách Nhĩ Đức Di” trong ngôn ngữ thảo nguyên có nghĩa là “trí tuệ của thần”.
Và cái tên này có một tham chiếu càng cụ thể, càng quan trọng hơn ở Mục quốc - một bí địa mà thường chỉ những đứa trẻ có huyết thống chân chính mới đủ điều kiện để tiến vào tu hành.
Đương nhiên, Khương Vọng biết rõ, ở một khía cạnh ý nghĩa nào đó, Ách Nhĩ Đức Di cũng tương đương với Tắc Hạ Học Cung ở Tề quốc.
Triệu Nhữ Thành có thể dùng thân phận không phải là một người có huyết thống chân chính của Mục quốc để tiến vào Ác Nhĩ Đức Di, đủ để thấy rằng y đã thâm nhập đủ sâu vào hệ thống chính trị của Mục quốc, cũng đã nhận được sự tín nhiệm ở một trình độ rất cao.
Điều này cũng có thể nói rõ, y đã cống hiến được những gì trong cuộc chiến Cảnh Mục trước đó.
Khương Vọng mới trải qua chiến tranh, hắn hiểu rõ đây là một việc khó khăn đến mức nào.
“Ách Nhĩ Đức Di” Khương Vọng chỉ nói: “Tốt, tốt.”
Trưởng thành là một việc tàn nhẫn.
Nhưng con người luôn phải lớn lên.
….
Khương Vọng đã hai lần du hành đến thảo nguyên, nhưng cả hai lần đều không tới Chí Cao Vương Đình.
Con người khi đang vội vàng, thì luôn bỏ lỡ phong cảnh.
Bây giờ nhìn xung quanh, những chiếc lều trướng trải dài giống như một biển mây, ánh sáng quý giá rực rỡ tỏa ra giống như một áng mây vàng.
Tòa thành thị như hoàng kim này, going như hiện thân của một giấc mơ, vô cùng rực rỡ chói mắt. Đại biểu cho phú quý và quyền lực, nắm giữ danh lợi và uy nghiêm, là nơi tụ hội của mọi vinh quang.
Ở bên ngoài tòa thành thị vĩ đại này, Khương Vọng nhớ lại chuyện cũ, thuận miệng nói với Vũ Văn Đạc: “Lần trước khi ta tới đây, ta đã gặp được một vị thân thích của gia đình ngươi! Lúc đó, người đó nói với ta là Triệu Nhữ Thành đanh ở Ly Nguyên thành, nên ta dã không tiến vào Vương Đình.”
“Thân thích của nhà ta á?” Vũ Văn Đạc hỏi, “Người đó không đắc tội với hầu gia chứ? Nếu người đó làm ra chuyện gì có mắt không tròng, xin hãy nói với ta, ta nhất định sẽ hỏi tội hắn ta.”
Câu nói này lại tỏ rõ việc Vũ Văn Đạc rất có tiếng nói trong nội bộ Vũ Văn gia.
Vũ Văn thì là Mục quốc danh môn, là một trong những gia tộc tôn quý nhất trên thảo nguyên.
Triệu Nhữ Thành có một người bằng hữu có phân lượng như vậy, đương nhiên là chuyện tốt.
Khương Vọng cười nói: “Không có, người đó rất có lễ mạo, chỉ là cùng ta đùa giỡn một chút.”
“Kể ra cũng không có nhiều người trong gia tộc của ta dính dáng đến hai chữ lễ mạo.” Vũ Văn Đạc cười ha ha, lại hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
Khương Vọng suy nghĩ một lúc và mô tả: “Lớn lên rất khỏe mạnh, lông mày và đôi mắt vô cùng rõ ràng, đoan chính tuấn lãng. Cũng cao to như ngươi ấy. Nhưng gầy hơn ngươi một chút. Nhìn trang phục, thì có vẻ là vương trướng kỵ binh. Khi đó, ta dự định vào Vương Đình để gặp Nhữ Thành, hắn ta đang tuần kỵ bên ngoài, nên kiểm tra thân phận của ta.”
Trong suốt thời gian diễn ra trận chiến ở Ly Nguyên thành, tất cả các vương trướng kỵ binh tuần kỵ ở bên ngoài Vương Đình, đều phải đáp ứng các yêu cầu về ngoại hình mà Khương Vọng đã đề cập, còn “rất có lễ mạo”...



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad