Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3299 - Địa Ngục chi chủ, Diêm La chi quân, thích khách chi thần! (3)



Chương 3299 - Địa Ngục chi chủ, Diêm La chi quân, thích khách chi thần! (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Viên Lão Tây nổi lòng tôn kính, dù là thật hay giả thì ít nhất vị Diêm La thần này còn kể cố sự rất hay, vẽ bánh cũng rất lớn, so với việc ngày nào cũng đòi ăn huyết thực cùng trạng thái hung tàn lúc trước thì cao hơn không biết bao nhiêu lần. Xem ra là thực sự thức tỉnh!
Dù cho không phải Diêm La Vương thì tối thiểu cũng là Trâu, Ngựa đúng không?
Đầu Trâu hoặc là Mặt Ngựa.
"Vậy nên ngài là... một trong mấy vị Diêm La thần?" Viên Lão Tây kính sợ hỏi.
Cũng may ông ta không hỏi sao chân linh lại có thể trùng tu, nếu không Thần vĩ đại đã phải kể thêm cho ông ta chuyện xưa về Quan Diễn tiền bối.
Đối mặt với vấn đề này, thanh âm của vị thần vĩ đại lại càng thêm cao siêu, tang thương, mang theo Viên Lão Tây xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, trở về thời đại huy hoàng bên trong hồi ức đã ẩn giấu rất sâu trong thời gian: "Lúc ta còn cực thịnh, ta nắm giữ đại địa ngục "Đại Khiếu Hoán" nằm sâu vạn dặm dưới đáy biển, ở phía Bắc của Ốc Tiêu Thạch cùng mười sáu địa ngục nhỏ xung quanh như Thường Quỵ Thiết Sa, Ma Tồi Lưu Huyết, Hàm Hỏa Bể Hầu... Bác Bì Tuyên Thảo!" (1)
(1) Thường Quỵ Thiết Sa, Ma Tồi Lưu Huyết, Hàm Hỏa Bể Hầu... Bác Bì Tuyên Thảo: dịch nghĩa theo thứ tự là Quỳ hạt sắt, mài da chảy máu, ngậm lửa trong cổ họng, lột da đẩy gỗ.
Thanh âm của Thần bỗng nhiên trở nên to lớn, có một loại sức mạnh làm rung động bản tâm.
Viên Lão Tây phải thừa nhận rằng, giờ khắc này trong lòng ông ta thực sự sinh ra một loại cảm động. Ông ta cảm thấy vô cùng kính sợ, cũng đắm chìm trong cảm xúc cuồng nhiệt, chỉ muốn quỳ bái.
Thanh âm của Thần giống như tiếng sấm vang vọng thiên cổ: "Ta chính là Biện Thành Vương! Địa Ngục chi chủ, Diêm La chi quân, thích khách chi thần!"
Viên Lão Tây cúi rạp đầu xuống đất, khóc ròng: "Tôn thần vĩ đại! Hôm nay mới biết được hết sự vĩ đại của ngài, Yêu Giới cảm tạ ngài đã trở về! Thần bộc của ngài tuyệt đối không tiếc thân tàn, tuyệt đối sẽ không lười biếng, nguyện dùng hết quãng đời còn lại, dốc hết mọi khả năng gieo rắc vinh quang của ngài, lan truyền sự vĩ đại của ngài, để ngài có thể sớm ngày quay về thần quốc, đi đén đỉnh cao nhất, cứu Yêu tộc ta!"
Thích khách chi thần thỏa mãn làm giảm sự ảnh hưởng về cảm xúc, uy nghiêm nói: "Về dưới trướng ta, vì giáo tông của ta há có thể tiếc nuối vì thân tàn? Đợi ta khôi phục thần lực, tất nhiên sẽ sắc phong ngươi là tòng thần, bảo hộ ngươi bình an, hoàn hảo, được hưởng trường sinh!"
Viên Lão Tây đã sống nhiều năm như vậy rồi, đã sớm quen với bánh vẽ, tuy giờ vẫn còn chìm trong cảm xúc kích động nhưng cũng không hề động lòng.
Nhưng sau một khắc, một ấn ký có hình dạng ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện, khắc ở mi tông của ông ta, cũng ấn tiến vào sâu trong thức hải!
Đây là...
"Đây là thần ấn của ta! Là một phần uy năng của quyền hành chấp chưởng Hỏa nguyên, hiện tại ta ban ân cho ngươi. Lúc gặp phải nguy hiểm, tụng niệm tên ta, cầu nguyện với ta thì có thể điều động thần lực của ta, đốt diệt kẻ địch!"
Cảm nhận được lực lượng chân thực bên trong ấn ký ngọn lửa kia, thời khắc này, Viên Lão Tây quả thực có hơi tin tưởng!
Thần ấn của Biện Thành Vương này, vậy mà có thể đạt tới hiệu quả như khi triển khai thần thông sau khi yêu chinh trưởng thành!
Đây là pháp môn thần kỳ đến cỡ nào? Là vĩ lực cỡ nào?
Ông ta thành kính quỳ lạy, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Giáo phái này của chúng ta nên dùng tên gì để hành tẩu thế tục, truyền bá vinh quang vĩ đại của ngài?"
Tượng thần không mặt trắng bệch kia nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung.
Thanh âm của thần linh vĩ đại nói: "Cứ gọi là Vô Diện Giáo đi."
"Ngươi ta đều không mặt, không mắt, cứ để cho chúng sinh vẽ lên!"
"Gần đây tâm tình của ta không quá tốt."
Thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn ngồi trên một núi đá, gió núi thổi bay mái tóc dài cùng góc áo của y. Trên gương mặt tuấn tú là vẻ bình tĩnh.
Núi cao không đường, không cản được người tu hành.
Một thân ảnh cao gầy, đạp gió mà đi, vừa vặn đi đến đỉnh núi. Trên gương mặt là chiếc mặt nạ Diêm La, bên trong cánh cửa trắng trên trán là hai chữ "Tống Đế" màu đỏ máu.
"Vì sao vậy?" Hắn ta dừng lại ở một khoảng cách thích hợp, lên tiếng hỏi. Trong thanh âm mang theo cảm giác tràn đầy lực lượng.
Tần Quảng Vương, người duy nhất để lộ gương mặt thật trong tất cả các Diêm La, khoan thai nhìn ngắm núi non trùng điệp ở nơi xa, ngữ khí tùy ý: "Bởi vì có người thiếu nợ ta, nợ rất lớn nhưng lại không định trả."
"Ngài có thể bắt hắn lại, dùng hết cực hình, hung hăng tra tấn hắn." Tống Đế Vương nói: "Hoặc là có thể giao chuyện này cho ta, ta chỉ lấy một phần phí qua tay."
Doãn Quan quay đầu, nhìn hắn ta một cái: "Ưu đãi vậy à?"
"Ngài là lão đại mà!" Tống Đế Vương nói.
Doãn Quan than nhẹ một tiếng: "Bắt không được, tên kia chạy quá xa."
"Có thể xa đến mức nào?" Tống Đế Vương nhẹ nhàng nói: "Không phải chúng ta chuyên làm nghề này sao?"
"Đại khái là ở Nguyên Hải đi." Doãn Quan nói.
Tống Đế Vương không còn nhẹ nhàng nổi nữa, nở nụ cười khô khốc: "Như vậy là rất xa."
"Xem ra ngươi rất nghiêm túc." Doãn Quan lên tiếng.
Tống Đế Vương nghe xong cảm thấy không hiểu: "Nghiêm túc cái gì?"
"Đi Nguyên Hải đòi nợ giúp ta."
Lời này thực sự giống như là nói đùa, nhưng Doãn Quan lại nói rất nghiêm túc.
Tống Đế Vương không nói thêm lời nào, trong chớp mắt đã có gió lốc vòng quanh người, gạt mở vướng víu, mang theo bão táp mà lên, xông thẳng lên cao!
Nhưng như thế chưa đủ.
Đoàn gió lốc này mới vừa bay lên không đã bị một vòng ánh sáng xanh xâm nhiễm. Sau đó dừng lại giữa không trung, giống như một đóa hoa to lớn, khô héo, rơi rụng từng mảnh.
Sức mạnh của hắn ta chết dần đi như thế.
Sau đó bản thân hắn ta cũng rơi xuống mặt đất, không còn thở nữa.
Diêm La xếp hạng thứ ba trong Địa Ngục Vô Môn, bị giết chết dễ dàng như thế!
Bình thường giống như một chiếc lá khô úa tàn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad