Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3389. Người hôm nay nhìn lại quá khứ (3)



Chương 3389. Người hôm nay nhìn lại quá khứ (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người lên tiếng không ai khác chính là Thái Bình quỷ sai, giọng điệu trầm thấp, ánh mắt khó lường.
Sài A Tứ mỉm cười và nói: “Hy vọng là không làm phiền đến nhã hứng của quỷ sai huynh!”
Thái độ của Sài A Tứ đối với những yêu quái tham dự vào cuộc cạnh tranh này, vẫn thân thiết y như trước.  
Bởi vì lúc trước không ai đánh lại được thượng tôn.
Còn bây giờ gã không đánh lại được ai. 
Gã không cảm thấy mình bị hạ thấp. Mở rộng lòng ra một chút, sau này đứng ở trên tuyệt đỉnh, đây gọi là lễ hiền hạ sĩ!
Trư Đại Lực nhìn Sài A Tứ một cái thật sâu, cũng không nói lời nào, tiếp tục sau hiểm khó dò tiến về phía trước, dừng lại trước bờ dòng suối trước mắt. 
Xà Cô Dư không nói gì cả, chỉ im lặng điều tức.
Khương Vọng trong thế giới trong gương vẫn không để ý tới lời kêu gọi của Sài A Tứ, cứ để cho tên tiểu tử này an phận một chút cũng tốt. Hắn chỉ im lặng quan sát bốn phía, phán đoán con suối kỳ lạ trước mặt hẳn là Bất Lão Tuyền. Phỏng đoán xem ai sẽ là yêu tiếp theo tới nơi này... 
Theo phỏng đoán sáu con đường nhưng chung một thể, nếu như sự kết nối giữa những con đường này thực sự tồn tại. Thì thời gian đến đây của đội ngũ trước và sau, hẳn là không chênh lệch quá nhiều.
“Thí chủ mời đi trước!”
“Phật gia mời đi trước!”
“Vẫn là Lộc công tử đi trước đi.”
“Thử đại sư khách khí quá, theo lý mà nói trưởng giả nên đi trước.”
“Thật ra thì tuổi tác của ta cũng không cách biệt với ngươi cho lắm...” 
Một con đường mới lại xuất hiện trong rừng, trên đường vang lên hai giọng nói. 
Thử Già Lam và Lộc Thất Lang, một yêu phật y rách nát, một yêu tóc tai tán loạn. Hai yêu giữ một khoảng cách lớn với nhau, dừng lại ở cuối con đường. 
Giao lộ nhỏ hẹp, chỉ có một yêu có thể đi qua. 
Và không ai trong số họ muốn lưu lại phía sau.
Đại khái có thể tưởng tượng được, trên đường đi tới đây, hai người này đã gặp không ít nguy hiểm, cũng không hiếm dùng thủ đoạn ném đá giấu tay với đối phương. 
Lúc này ngươi đẩy ta mời, khiêm nhường không dứt.
“Thần Hương Hoa Hải quý danh vang xa, Lộc thiếu chủ há có thể ở lại phía sau?”
“Hắc Liên Tự là một ngôi chùa cổ nổi danh, sao Thử đại sư lại không đi trước được?”
“Vẫn là mời ngươi đi trước!”
“Không, không, không, vẫn là mời ngài đi trước!”
Trư Đại Lực nghe vậy thực sự không kiên nhẫn, ác thanh ác khí nói: "Không bằng cả hai ngươi đều quay về con đường cũ đi?”
Bất cứ ai đã đích thân trải qua những nguy hiểm ở Vùng đất Thần Tiêu, thì đều hiểu rất rõ.
Hung thần ác sát như Thử Già Lam, cũng khó mà nhìn thấy uy phong.  
Phong độ nhẹ nàng như Lộc Thất Lang, giờ này cũng không còn tiêu sái.
Ác danh khét tiếng như Xà Cô Dư, trên người cũng toàn vết thương.
Vũ Tín đã biến mất, nhưng vết máu trên cơ thể Hùng Tam Tư vẫn còn đó.
Chỉ có cái tên Thái Bình quỷ sai này, toàn thân y phục hoàn hảo, khăn che mặt sạch sẽ, thậm chí còn không có một sợi tóc nào rơi ra ngoài... Nếu không phải có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, thì sao gã có thể không sợ nguy hiển như vậy? 
Cho nên mặc dù giọng điệu của gã lúc này không được tốt.
Thử Già Lam nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn chấp nhận. Hắn ta đã nghĩ đến bao nhiêu lần bản thân muốn động thủ với cái tên Thái Bình quỷ sai này, nhưng đối phương cũng vô số lần dùng biểu hiện thực tế đổi mới cách thức uy hiếp hắn ta, khiến hắn ta không dám khinh động... Cẩn thận mà suy nghĩ quả thật vô cùng đáng sợ. 
Nhưng không thể quay lại đường cũ được.
Ngã Phật vô thượng, có thể dung hết thảy yêu trong thiên hạ, ta nhẫn!
“Vậy thì, Lộc tiên sinh, ta sẽ tránh xa một chút, nhường đường cho ngươi đi trước.”
Nói rồi, vị hòa thượng của Hắc Liên Tự liền lùi về phía sau, vừa vặn đủ hai mươi thước.
Lộc Thất Lang thế nào cũng được, gã đeo kiếm phía sau lưng, bước ra khỏi rừng sâu.
Gã sớm đã linh cảm được sự nguy hiểm trên người Thái Bình quỷ sai, nên cũng không quá ngạc nhiên trước màn biểu hiện của tên yêu quái mập mạp đeo song đao này.
Tất nhiên, nếu độ khó kiểm nghiệm của sáu con đường là như nhau. Sài A Tứ có thể dẫn Viên Mộng Cực nói chuyện cười đùa vui vẻ tới đây, Chu Lan Nhược mang theo Chu Tranh mà không nhiễm chút bụi trần nào... Nếu chỉ dựa vào biểu hiện, thì hai người bọn họ rõ ràng cường đại hơn rất nhiều.
Mặc dù Lộc mỗ gã không mấy tin tưởng, nhưng tạm thời vẫn giữ thái độ cảnh giác để đối đãi đi.
Dòng nước suối này...
Linh cảm đột ngột sinh ra cảm ứng, gần như át đi tất cả những cảm xúc khác.
Bất Lão Tuyền!
Trong đầu chỉ nghĩ đến chí bảo trong truyền thuyết, Lộc Thất Lang duyên dáng bước tới trước, chỉ mỉm cười hỏi: “Ai là người đầu tiên đến đây?”
Hùng Tam Tư liếc nhìn Chu Lan Nhược, không nói gì.
Chu Tranh nói: “Bất tài may mắn đến đây đầu tiên!”
“Lợi hại!” Lục Thất Lang khen ngợi một tiếng, nhưng lại quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Lúc này Dương Dũ và Khuyển Hi Hoa lần lượt bước ra ngoài.
Bọn họ cũng bị thương, Khuyển Hi Hoa nhìn trông đặc biệt thê thảm, tà văn màu đen trên mặt trái đã bị cái gì đó cắt đứt một khúc, nhìn trông máu me đầm đìa... nhưng dẫu sao thì vẫn còn sống.
Nhìn lại, trong số mười hai yêu quái tiến vào Vùng đất Thần Tiêu để cạnh tranh, chỉ thiếu một yêu duy nhất là Vũ Tín, yêu mang trong mình huyết mạch Vũ tộc, và tự mình mở ra bí tàng. 
Ánh mắt Chu Tranh nhìn về phía Hùng Tam Tư, khó tránh khỏi có chút nghiền ngẫm.
Mặc dù chờ đến khi việc khai phá bí tàng tiến hành đến thời khắc mấu chốt, tất cả những yêu tham gia cạnh tranh có mặt ở đây ít nhiều sẽ có ý nghĩ sát hại đối với Vũ Tín, nhưng bây giờ đã nhìn thấy cái gì đâu? Không lễ không tết, sao đã bắt đầu giết heo rồi?  
Hay là Vũ Tín đã lấy được cái gì rồi?
“Không nghĩ tới bần tăng lại là yêu cuối cùng ra khỏi rừng.” Thử Già Lam tâm tình vui vẻ, ha ha cười to đi ra ngoài: “Tục ngữ nói, cơm ngon không sợ trễ, phúc đãi hữu duyên yêu, hoạt cai Phật gia tẩu vận, đạp thử hồng đồ!”
Đó là một hành động mong đợi khen ngợi, nhưng chẳng có ai lên tiếng nói gì cả.
Sài A Tứ thậm chí còn hùa theo nói một câu: “Ngài thật có phong phạm cao tăng!”
Ngược lại lại khiến Thử Già Lam có chút không thích ứng nổi. Cái tên gia hỏa cao thâm khó lường này, lại tính âm mưu giở trò gì không biết, sao lại thân thiết với tất cả yêu quái như thế? Hết chương 3389.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad