Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 3978

Chuong 3978Chuong 3978
1285 chữ
Chương 3978
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chặt đứt xương sống của rồng xong, Khương Vọng vẫn đứng ở nơi cao nhất, một mực ngăn cách giữa Ngao Quy và bát đồng, khiến ông ta không cách nào mượn dùng sức mạnh của Khát Hoạt Như Thị Bát. Hắn tiện tay án một cái, ngọn lửa ba màu vàng đỏ trắng đã đậu lên lửa máu, chạm là bén ngay, khiến ánh lửa bùng lên dữ dội. Ngọn lửa ba màu không ngừng mở rộng phạm vi, kiến Ngao Quỳ từng bước bại lui.
Hí Mệnh đã buông tay từ sớm lúc này cũng vọt lên, đối diện với đầu rồng.
Trong tiếng rên rỉ đau đớn, trong chiến đấu kịch liệt, trong lúc lăn lộn tựa như thân bắt do kỉ, một móng vuốt đột nhiên ve ral
Nơi đầu móng vuốt đi qua, không gian như ngưng đọng. Sự ngưng đọng này một mực lan tràn ra khắp mười phương không gian xung quanh Hí Mệnh.
Sát pháp bí truyền của Long tộc thượng cổ, Hoàng Cực Thiên Băng!
Mặc dù chịu áp chế của thế giới này, thân thể tàn phế khó bộc phát được hết sức mạnh to lớn, nhưng ông ta vẫn tạo ra được cơ hội mà tung ra đòn sát thủ.
Móng rồng vàng chói nện xuống, tất cả bắt đầu vỡ vụn.
Nhưng vào thời điểm này, một tia sét tự như lưỡi kiếm giáng xuống. Vị Mặc võ sĩ tám cánh này toàn thân lóe lên tia chớp, xuất hiện trước móng rồng của Ngao Quy, va chạm chính diện.
Tia chớp cũng bị ngưng đọng, tám cánh không thể dang ra. Móng rồng kiên quyết nen xuống, đánh văng Mặc võ sĩ, linh kiện bay tán loạn.
Trong toàn bộ quá trình này, vẻ mặt Hí Mệnh vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt lưu động trên người Ngao Quy vô cùng có quy luật, mà khi Mặc võ sĩ bị đánh bay... đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay rồng! Thân rồng của Ngao Quỳ mặc dù chưa thể bành trướng tới mức cực hạn, mặc dù đã bị chém chỉ còn một nửa, nhưng vẫn là quái vật khổng lồ. Thân thể Hí Mệnh không tráng kiện bằng móng rồng của ông ta, bàn tay bắt lấy cổ tay rồng giống như một nhánh rễ mỏng manh bám vào vách đá, mà hắn ta thì như một thân cây có thể bị gió nhỗổ đi bát cứ lúc nào.
Nhưng một khắc sau, trên cổ tay rồng đột nhiên bị tròng vào một cái vòng xích bằng thép.
“Cạch! Cạch! Cạch! Cachl Cạch!”
Âm thanh sắt thép cố định vang lên. Từ cổ tay tới cánh tay, tới khuỷu tay, đến bắp tay tráng kiện, đến bả vai, năm cái vòng xích dày đặc phù văn liên tục được cài lên.
Sức mạnh của Hí Mệnh vào lúc này khiến cho không gian cũng trở nên vặn vẹo, sau đó hắn ta đột nhiên giật xuống một cái...
Giật đứt cả móng rồng của Ngao Quyl
Ngao Quy gào thet không ngớt, liên tục run ray giữa không trung. Tam Muội Chân Hỏa thừa cơ bùng cháy, lan tràn khắp thân rồng! Tiện tay ném móng rồng vào giữa bầy kiến đen, Hí Mệnh mặc kệ Ngao Quỳ gào rú như thế nào, chỉ tung người lao đến trước mắt ông ta, ánh mắt không chút dao động. Không sinh không tử không sợ hãi không oán hận, như thể đã biến hắn ta thành một cỗ máy vô cảm! Râu rồng của Ngao Quy hát lên, như kéo dài vô tận giữa không trung, trình diễn kỹ thuật dùng roi thần kỳ lợi hại, râu rồng như điệu múa của thần long, quất lui Hí Mệnh.
Đầu rồng đột nhiên quay lại, ngửa mặt nhìn Khương Vọng đang bám riết không buông, mắt rồng chân thành, giọng điệu khẩn thiết: “Hiểu làm! Tiểu hữu hiểu lầm rồi! Hai ta thân thiết gắn bó, vẫn luôn nương tựa lẫn nhau. Cùng ngươi lập Tinh Lâu, xông phá Thiên Ngục, du ngoạn Mê giới, khoái hoạt biết bao! Ta truyền cho ngươi bí thuật Long tộc, xưa nay chưa từng ngần ngại trợ giúp. Ngươi cũng từng cùng ta tâm sự, ý hợp tâm đầu! Lần này ta đặc biệt xuyên qua vũ trụ, dẫn ngươi đến tìm phương pháp Động Chân hoàn mỹ, chẳng qua là hành động có hơi nóng nảy, quên thông báo với ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm hại tới tính mạng của ta?”
Con rồng chỉ còn nửa thân này trông thật sự chật vật, máu chảy ròng ròng, sắc mặt bi thảm, nào còn chút uy phong hoành hành vũ trụ, động một tí là diệt tộc đâu nữa?
“Đúng là ta không nhẫn tâm!” Khương Vọng rạch ngam một kiếm, chém cho Ngao Quỳ lăn lông lốc: “Chớ phản kháng nữa người bạn già, đợi ta gọt sạch nanh vuốt của ngươi, chém rớt uy hiếp của ngươi, tất nhiên sẽ nuôi ngươi lại lần nữa.”
Trăm vạn huyết thi đang gầm rú dưới sự áp chế của Tịnh Lễ hòa thượng.
Khát Hoạt Như Thị Bát úp lên Phù Lục đã tới mức cực hạn, không thể động đậy.
Thân thể tàn tạ gần như không còn không gian để phản kháng dưới sự vây công của Khương Vọng và Hí Mệnh.
“A...” Ông ta giận dữ gào lên: “Tiểu tặc ngươi vô tình vô nghĩa, đáng chết!”
Ông ta tru lên vừa như khóc vừa như cười, đau thấu tâm can.
Khiến rất nhiều chiến sĩ ở đây vô thức nước mắt chảy rọng. Mà Khương Vọng chỉ dùng một tiếng kiếm ngân gọi thần trí của bọn họ về, xua đuổi bi thương.
Hắn rút kiếm xông lên, đuổi sát Ngao Quỳ: “Long tộc giết người, chẳng lẽ chỉ dựa vào công phu miệng lưỡi sao?”
Trường Tương Tư vắt qua trời cao, tia kiếm dệt thành lưới: “Tránh không nổi!”
Thân rồng né trái tránh phải, nhưng lưới kiếm đã che trời lấp đất. Chỉ lấy móng rồng làm kiếm, chém giết sinh tử, so đấu chiêu thức với Khương Vọng, Ngao Quy tuyệt đối giành phần thắng. Nhưng ông ta thân tàn thể hư, cản bản không thể phát huy được thực lực chân chính, còn Khương Vọng thì lại hung hăng cứng đối cứng với ông tai
Như một ván cờ hạ tới chính giữa, bên phía Ngao Quy vô ý thiếu đi mắy con cờ, mặc dù tài nghệ hơn xa, nhưng cũng không chống nỗi thế công mạnh mẽ của đối thủ. Đánh rồi đánh đến đường cùng, đánh rồi đánh đến nước chết!
Sức mạnh của Ngao Quy cực kỳ có hạn, mỗi một phần đều phải tính toán tỉ mỉ. Nhưng làm sao Khương Vọng và Hí Mệnh lại không thấy được điều này?
Ông ta không thể không tránh, nhưng lại tránh không được, chỉ có thể đổi lấy thương tích, cưỡng ép phá vỡ lưới kiếm... Nhưng thứ nghênh đón ông ta không phải trời cao biển rộng mà là Chân Nguyên Hỏa Giới rực rỡ sáng chói.
Là từng tòa Diễm Hoa Phần Thành dồn dập giáng xuống!
Nen cho ông ta da tróc thịt bong, nện cho ông ta đầu rơi máu chảy, hơi thở thoi thóp!
Lưới kiếm, Hỏa Giới, Diễm Hoa Phần Thành vẫn tiếp tục, thông thuận liền mạch, đơn giản như thể Ngao Quỳ đang chủ động phối hợp với Khương Vọng. Dưới Kiếm Tiên Nhân, vạn pháp tự nhiên, tất cả chiêu pháp đều như nước chảy mây trôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad